Chúc Đan được đưa đến bệnh viện, bà nội không yên tâm nên nhắc dì Hà đi theo. Đứng trước cửa phòng Khang Nam, bà muốn gọi bảo cháu đến viện nhưng lại ngập ngừng. Nó đã biết mà không quan tâm thì bây giờ gọi nó cũng không đi. Nghĩ vậy bà đi về phòng mà không làm phiền vợ chồng cháu trai nữa.
Chúc Đan khó nhọc động đậy mí mắt nặng trĩu, lúc này cổ tay truyền đến cơn đau nhức mà tay co giật dây thần kinh. Mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là hình ảnh một người không mong chờ.
– Tôi nghe nói em bị tai nạn mất trí nhớ tạm thời sao? Theo tôi thấy hình như không phải nhỉ?
Chúc Đan nhìn anh ta ngơ ngác, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó.
– Anh là ai? Tôi đang ở đâu vậy?
Bác sĩ Long nhíu mày, tiến lại gần thì Chúc Đan co rúm người sợ sệt.
– Anh định làm gì?
Anh ta ghé sát tai Chúc Đan thì thầm.
– Tôi không cần biết em vờ hay thật nhưng hãy nhớ cho tôi, đừng để tôi mất kiên nhẫn mà làm ra những việc không nên làm.
Nói rồi, anh ta nhếch miệng cười nụ cười nửa miệng cùng cái nháy mắt ám muội.
– Tối mai chỗ cũ 11 giờ đêm.
Anh ta rời khỏi phòng bệnh để lại người nằm trên giường run rẩy, mặt mũi tái mét, ánh mắt hiện rõ tia lạnh đến run người.
Khang Nam rời khỏi phòng bệnh sang phòng Chúc Đan thấy cô đã tỉnh thì mang cho cô ta cốc nước.
– Cô thấy trong người thế nào rồi?
– Em xin lỗi.
– Cô có biết trên đời này ngu ngốc nhất là tự tử không? Tự mang lại đau đớn cho bản thân, có ai chịu đau cho cô sao mà lại xử sự ngu ngốc vậy? Hơn nữa, muốn chết lần sau cứa động mạch cổ nhé!
– Khang Nam, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
– Cô đã biết tôi nhiều năm mà không hiểu tính tôi sao? Ngoan ngoãn mà chữa bệnh đi, tôi không giàu lòng thương người lắm đâu.
Chúc Đan khóc nấc lên, cầm cốc nước ném vào người Khang Nam nhưng anh đỡ chiếc cốc lại, ánh mắt tối sầm.
– Đừng để tôi đưa cô đến khoa tâm lí chữa bệnh tâm thần nhé!
Thấy anh rời đi, cô ta hét lên, vò đầu bứt tóc.
– Khang Nam, anh quay lại đi… em không dám làm như vậy nữa… quay lại đi.
Đáp lại lời cô ta là tiếng đóng cửa khô khốc, thờ ơ không chút nhân nhượng của người đàn ông. Còn cô ta thì ôm ngực khóc không thành tiếng.
– Em không muốn… không muốn thấy anh tốt với cô ta như vậy… đáng lẽ nó phải là của em. Trước kia anh cũng đối với em như vậy… anh chiều mọi yêu cầu của em sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy chứ?
Mọi thứ đều có cái giá của nó, đã không biết trân trọng để mất đi thì chẳng còn cơ hội mà trở về. Cô ta thực sự rất hối hận… hận không thể làm mình đau chết khi bỏ lỡ người đã từng là của mình. Nếu họ chưa từng là người yêu của nhau có lẽ cô ta sẽ không nuối tiếc mà đau lòng đến thế?
Khang Nam nhận được điện thoại của Trạch Dương nói Cảnh Nghi trở dạ liền chạy đến khoa sản điều bác sĩ ra đón.
Cảnh Nghi đau đớn mặt mũi nhăn nhó trắng bệch. Trạch Dương bế vợ đặt lên xe đẩy, đau quá mà móng tay cô bấm vào cổ tay anh chảy máu nhưng người ta lại chẳng kêu ca tiếng nào cứ để cho vợ nắm.
Vào khám xong, cô nằm giường chờ sinh mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bác sĩ nói cổ tử cung chưa mở hết nên cố gắng một chút nữa. Trạch Dương chẳng biết làm gì chỉ biết cầm tay cô xoa xoa. Nằm không chịu được cơn chuyển dạ, anh đỡ cô ngồi dậy dựa vào mình.
– Dương… em đau lắm!
Anh thương vợ chỉ biết ôm vào lòng vỗ về.
– Anh gọi bác sĩ mổ nhé!
– Không, em muốn sinh thường.
Khang Nam đưa y tá vào phòng thông báo.
– Nghi, theo kết quả thì em đa ối mà vị trí đầu của đứa nhỏ cao lắm nên phải mổ thôi, sinh thường em sẽ mất sức lắm.
Cảnh Nghi vừa định trả lời thì cơn đau kéo đến, quặn thắt vùng xương chậu.
– Á… em đau quá!
Trạch Dương liền quyết định cho cô sinh mổ. Anh không muốn tiếp tục nhìn thấy cô đau như vậy nữa.
Y tá liền đưa Cảnh Nghi đi sang phòng sinh mổ còn Trạch Dương đi theo Khang Nam kí giấy.
Đứng ngoài phòng chờ, anh đi lại, đầu óc bị bứt đến xù hết cả lên.
– Cậu chủ, cậu ngồi đi, tôi chóng mặt quá!
– Sao lâu vậy bác?
– Sắp rồi, cậu đừng suốt ruột.
Ngồi xuống ghế, anh nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, trong lòng đầy lo lắng. Có tiếng trẻ con khóc anh liền đứng bật dậy dí sát mặt vào cánh cửa hi vọng thấy gì đó nhưng lại chẳng có khe hở mà nhìn.
– Sinh rồi, Cảnh Nghi đã sinh rồi. Cậu đợi một chút sẽ ra ngay.
Họ đợi thêm gần nửa giờ thì cửa phòng bật mở, nữ y tá bế ra một đứa trẻ đỏ hỏn.
– Chúc mừng anh, bé trai nặng ba cân tư.
Anh không dám bế con mà kéo bác Lam lại.
– Bác bế đi, tôi không biết bế.
Bác Lam bật cười đỡ đứa nhỏ trong tay y tá.
– Con cậu này, đáng yêu quá!
Thấy y ta quay vào anh liền kéo tay lại.
– Vợ tôi sao rồi, cô ấy có đau lắm không?
– Đẻ có ai mà không đau chứ? Rất rất đau, một lát cô ấy sẽ về phòng. Anh và bà đưa em bé về trước đi.
Anh quay sang bảo bác Lam.
– Bác bế Xoài về phòng đi, cháu đợi vợ cháu đã.
Đợi thêm nửa giờ nữa, anh cũng thấy vợ được đưa ra mà mặt xanh như tàu lá chuối. Môi cô bình thường đỏ hồng mềm mềm mà bây giơg khô khốc, nứt nẻ khiến anh nhìn mà đau lòng.
Khóe mắt cô vẫn còn đọng nước. Sao lại đau đến như vậy chứ? Chắc hẳn là rất đau nên mới khóc như vậy?
– Nghi, xin lỗi em.
Cô muốn nói mà không thành tiếng chỉ biết nắm tay anh thôi.
Trạch Dương đứng bất động nhìn con, đứa trẻ nhỏ xíu, đỏ hỏn khiến anh lúng túng không dám bế vì chỉ sợ sẽ làm rơi nó mất. Bác Lam nhìn lắc đầu rồi lại gần bế lên giúp.
– Cậu lóng ngóng vậy thì bế làm sao chứ?
– Tại đứa nhỏ bé quá nên cháu chưa bế được rồi, bác phải dạy cháu chứ?
– Nào, cậu ra đây, một tay đỡ lưng, cổ còn một tay vòng ra đây đỡ mông thằng bé, nhè nhẹ cái tay thôi.. đừng có ghì thế?
– Nhỡ nó rơi thì sao ạ?