Khang Nam xoay người đứng chắn ngang trước mặt Chúc Đan che cho Khương Diệp. Giọng nói lạnh lùng ra lệnh.
– Ra ngoài
Dì Hà chạy vào kéo tay Chúc Đan đi ra.
– Cô về phòng đi đừng phá nữa.
Vậy nhưng cô ta bám lấy tay Khang Nam không đi theo dì Hà, mắt mũi nước tèm lem.
– Không, tôi muốn ở đây với anh Nam.
Khang Nam thấy Khương Diệp khúc khích cười thì lừ mắt nhìn.
Anh quay ra gỡ tay Chúc Đan lên tiếng.
– Đi, tôi đưa cô lên phòng.
Cô ta vui ra mặt liền đi theo anh. Vậy nhưng Khang Nam lại sải bước nhanh khiến cô ta chạy theo muốn bở hơi tai.
– Anh, đợi em.
Vào phòng, Chúc Đan liền ôm lấy anh chặt cứng.
– Chúc Đan, buông ra ngay.
Chúc Đan hờn dỗi tủi thân liền òa khóc mà giữ chặt lấy anh.
– Cô ta là ai? Vì sao anh lại hôn cô ta mà không phải em chứ?
Khang Nam gỡ được Chúc Đan ra, giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng dứt khoát.
– Chúc Đan… tôi biết bây giờ cô đang rất khó khăn để ghi nhớ nhưng… cô vẫn cần phải nhớ cho rõ…. chúng ta đã chia tay rồi.
– Không, anh nói dối. Chúng ta chưa chia tay… huhu em không chia tay anh… có phải vì cô gái kia mà anh ghét em không?
– Nếu cô còn muốn ở đây thì phải nhớ cho tôi… chúng ta đã chia tay… hãy học thuộc nó trong đầu cô đi.
Khang Nam quay người rời đi còn Chúc Đan khóc hết nước mắt gào thét trong tuyệt vọng.
– Khang Nam… không phải, anh nói dối em…
Cô ta khua tay loạn xạ, đồ trong tầm tay đều ném hết ra cửa.
Dưới phòng, Khương Diệp vẫn còn nghe thấy tiếng hét, tiếng đập phá của cô ta. Ba Vĩ và bà nội cũng ra khỏi phòng để xem có chuyện gì thì gặp Khang Nam mặt hằm hằm đi xuống.
– Bà và ba về phòng đi, kệ cô ta, hét chán thì ngủ.
– Có chuyện gì vậy con?
– Cô ta đòi ngủ cùng con.
Ông Vĩ chẳng ngạc nhiên còn nói mát.
– Đây là hậu quả của việc có lắm người yêu đây mà.
Bà nội vụt vào người con trai mình trách cứ.
– Ai bảo anh sinh ra nó ưu tú làm gì để lắm gái theo hả? Thằng con chả bù cho thằng bố, có mỗi một đứa con gái cũng tán không xong nữa.
– Sao mẹ lại đá sang chuyện của con rồi?
– Thế tôi nói không đúng sao? Có giỏi anh đưa Thanh An về làm dâu nhà này xem nào.
– Hừ… con không nói với mẹ nữa.
Ông Vĩ phủi mông đi về phòng. Bà nội nhìn Khang Nam ái ngại.
– Nó có sao không con? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
– Bà đi nghỉ đi, không sao đâu ạ.
Anh bước vào phòng mình đóng cửa còn chốt lại. Trước kia hai vợ chồng chỉ đóng thôi chứ không bao giờ phải khóa cả, ai ngờ hôm nay cô ta lại có gan tự tiện xông vào phòng anh như vậy.
Khương Diệp tắt nhạc, bỏ headphone ra khỏi tai nhìn chồng cau có thì sà vào ôm anh.
– Anh làm gì mà cô ta đập phá ghê thế?
– Em đừng quan tâm cô ta, lo nghỉ ngơi cho con khỏe là được. Nào, anh xoa lưng cho em đỡ đau.
Đỡ cô nằm xuống, anh nằm bên cạnh tay xoa xoa, day day từ bả vai xuống thắt lưng cho vợ.
– Anh
– Ừ
– Anh định đặt tên cho con là gì vậy? Vẫn chưa nghĩ ra sao?
– Tên con là Lý Khang Việt – hai ba con anh ghép lại sẽ là Việt Nam.
Khương Diệp cười khúc khích xoay lại nằm đối diện với anh.
– Ý nghĩa quá! Nhưng em chẳng được sơ múi gì thế? Ít ra cho họ em vào với chứ?
– Lý Lã Khang Việt sao? Anh thấy không hay đâu. Sau này con sẽ nói chúng ta, nó không thích rồi kêu ca suốt ngày thì chúng ta chỉ còn nước hắt hơi vì bị réo đấy.
– Em thấy hay mà, hay là Khương Việt, anh phải cho ké một chút của em vào chứ? Em đẻ không công cho anh đấy à?
Khang Nam vòng tay kéo vợ lại gối lên tay mình.
– Em muốn sao cũng được, vậy thì tên con là Lý Lã Khang Việt hay Lý Khương Việt cũng được. Thôi ngủ đã, mai anh hỏi con rồi quyết.
– Nó có biết gì đâu chứ?
Vừa nói xong thì bụng cô bị đạp trồi lên liền nhăn nhó.
– Tiểu tử thối, chưa gì đã phản đối mẹ rồi hả?
Khang Nam đặt tay lên bụng cô cảm nhận được đứa trẻ đang động đậy thì rất vui. Chỉ hai tháng nữa thôi, đứa bé sẽ chào đời và anh chính thức được làm ba. Cái cảm giác ấy thật khó diễn tả thành lời.
Nửa đêm, Khang Nam giật mình thức giấc khi nghe thấy tiếng đập cửa liền bật dậy mở cửa thì thấy dì Hà mặt mũi tái mét.
– Khang Nam, cô ta cắt cổ tay tự tử.
Anh len qua dì Hà chạy nhanh lên phòng thì thấy Chúc Đan ngồi gục bên thành giường với cổ tay đang chảy máu. Cô ta là bác sĩ mà sao không cắt chuẩn được vị trí có thể mất mạng mà cắt sơ sài thế này thì hai ngày nữa may ra mới chết được.
Khương Diệp bá vai chồng tựa cằm vào vai anh nhìn màn kịch bên trong.
– Cô ta là diễn viên xuất sắc nhỉ? Thôi anh vào cứu người ta đi còn đứng đấy làm gì?
– Anh đang nghĩ có nên đánh thức cô ta không hay để cho ngủ đây.
Khương Diệp rấm rích cười, chắc chẳng có ai như cô, đồng ý cho tình cũ của chồng về nhà, cho chồng chăm sóc nhưng cô lại liên tục cười đến đau cả bụng. Cô ta diễn cái gì cũng đạt cơ mà lại lố đến mức dở hơi cám lợn nữa.
– Tùy anh, em đi ngủ đây.
Cô ta đã muốn vậy thì anh cũng nên thành toàn cho người ta không lại mang tiếng. Vậy nên anh gọi đến số hotline của bệnh viện.
– Alo, bệnh viện Nhân Ái xin nghe ạ.
– Tôi, bác sĩ Khang Nam
– Dạ, phó chủ tịch, anh gọi đến giờ này là có việc gì ạ?
– Cho tôi một xe cấp cứu đến nhà đi, có người muốn tự tử.
– Vâng ạ.
Nhân viên tổng đài cũng muốn tụt huyết áp với sếp, nhà có người tự tử mà chẳng thấy được sự lo lắng nào cả. Nếu vậy thì lệnh này có thi hành không? Cô liền quay sang người bên cạnh.
– Phó chủ tịch lệnh cho xe cấp cứu đến nhà anh ấy?
– Vậy không điều đi còn hỏi nữa.
– Nhưng mà… tôi thấy nó cứ giả trân thế nào ấy nhỉ?
– Điều đi, sếp muốn chơi đùa hay giả trân thì cô cũng phải đáp ứng nhớ chưa?
Cô gái liền gật đầu mà nhấc điện thoại gọi điều xe.
Khi xe cấp cứu đến nhà, bà nội giật mình tỉnh giấc, tất tả chạy ra vì nghĩ Khương Diệp vỡ chum. Cửa phòng hai vợ chồng vẫn đóng cửa im ỉm mà dì Hà lại dẫn bác sĩ lên tầng ba, vậy là Chúc Đan.
Nghĩ vậy, bà đi lên tầng ba thì thấy Chúc Đan đầu tóc rũ rượi, cổ tay có máu thì hốt hoảng.