Các lão còn lại cũng gật đầu như bổ củi.
– Đúng vậy, các em có đau mỏi người không?
Nhìn các lão, bốn chị em càng cười lớn, đúng là đồng tiền có sức công phá khủng khiếp. Bị cắt hết tiền mà hổ dữ, sói hay cáo cũng trở thành mèo con hết.
Khương Diệp nhìn Khang Nam lên tiếng.
– Tiền phòng ai thanh toán vậy ạ? Các anh vẫn còn tiền sao?
Trạch Dương nhìn vợ, lời nói có phần hờn dỗi, trách cứ.
– Anh vay Tống Vinh đấy, trên người không còn đồng nào cả.
Bốn cô gái phá lên cười, nhìn chồng vừa thấy thương vừa thấy yêu liền sà lại bá cổ họ.
– Vậy từ bây giờ có muốn đi gái nữa không?
– Tất nhiên là không rồi, vợ đẹp này có ngu đâu chứ?
– Vậy mà em thấy các ông anh cũng có lúc ngu đấy chứ?
– Bây giờ hết rồi, trả thẻ cho bọn anh đi.
– Em đã bảo các anh cứ đi đăng kí thông báo tài khoản sang số điện thoại của vợ là được trả.
Cảnh Nghi dựa vào ngực chồng thủ thỉ.
– Lát em trả nợ cho anh nên đừng buồn nữa, nếu khách sáo thì thôi anh tự trả nhé!
– Gan em ngày càng to đấy nhé!
Cảnh Nghi mỉm cười gật gật công nhận. Bây giờ gan to lắm rồi nên mới dám vuốt râu hùm đấy chứ, mà vuốt một lần rồi lại thích vuốt mãi thôi. Nhưng cô biết lúc nào cần phải dừng lại… như bây giờ đây, sau khi đã hành cho anh lên bờ xuống ruộng thì lúc này cần âu yếm, nhẹ nhàng.
– Anh, lưng em đau.
Chẳng hẹn mà gặp cả bốn chị em kêu đau lưng. Đau cũng phải thôi, ai bảo khiêu khích rồi bị vật lại không kịp chạy.
Nhìn vết dây buộc trên tay chồng, họ không nhịn được mà lại phá lên cười đùa vui vẻ.
….
Thai được 12 tuần, Khang Nam đưa Khương Diệp trở lại viện khám và làm các xét nghiệm cần thiết. Vẫn như lần trước, anh đưa cô đi hết các phòng ban, cẩn thận lấy ảnh và video siêu âm con để lưu lại.
– Thai nhi khỏe mạnh, phát triển khá tốt…
Lời bác sĩ siêu âm đều đều, tay chỉ lên màn hình cho hai người nhìn thấy.
– Phó chủ tịch, anh mong đứa nhỏ là con trai hay gái?
– Con gái, hi vọng con sẽ xinh như vợ tôi.
– Chúc mừng anh nhé!… đứa bé là con trai.
Khương Diệp không nhịn được khi nhìn Khang Nam nghệt mặt ra, cô nắm tay anh.
– Em sẽ sinh con gái cho anh sau được chứ?
– Biết sao được, vậy là cả hội mới có mỗi Đậu Đậu là con gái, sao năm nay toàn sinh con trai vậy nhỉ?
Anh thích bé con giống Đậu Đậu, con bé vô cùng xinh xắn, đáng yêu nên muốn một cô công chúa như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Đậu Đậu quấn Hải Phong là anh đều mong mình có con gái. Vợ anh xinh như vậy, có con gái chắc chắn sẽ là cô công chúa cực kì xinh đẹp. Vậy mà…
Thấy chồng thở dài từ lúc siêu âm xong, Khương Diệp khoác tay anh nịnh nọt.
– Con trai giống anh sẽ đẹp trai lắm nhỉ?
– Lần sau em nhớ sinh công chúa cho anh đấy.
– Được, hai năm sau sẽ sinh tiếp nhé! Nhất định sẽ sinh bao giờ có công chúa cho anh thì thôi được chưa?
– Em hứa rồi đấy, nhớ giữ lời.
– Phó chủ tịch, phu nhân ở phòng Vip lại bị co giật ạ.
Nữ y tá hốt hoảng chạy đến báo cáo. Khang Nam nắm tay Khương Diệp dặn dò.
– Mẹ Trạch Dương có chuyện, em gọi cậu ta đến viện giúp anh rồi ngồi đợi ở phòng anh nhé! Anh sang đấy rồi về ngay.
Khương Diệp gật đầu thả tay ra cho anh đi còn mình tìm số Trạch Dương gọi anh đến viện.
Gọi xong, cô cũng hỏi thăm qua phòng bệnh để xem tình hình.
Khi Trạch Dương và Cảnh Nghi đến thì Khang Nam đã cấp cứu xong. Hơi thở của bác gái càng lúc càng yếu. Khi nhìn thấy Cảnh Nghi, đôi mắt bà liền trở nên vui vẻ.
– Mẹ, mẹ thấy trong người sao rồi?
– Mẹ không sao? Mẹ vẫn chịu được nên hai đứa đừng lo. Mẹ phải nhìn thấy cháu mẹ ra đời mới yên tâm nhắm mắt được.
Cảnh Nghi nắm tay bà đặt lên bụng mình, cô lấy trong túi ảnh chụp siêu âm cho bà xem.
– Mẹ, mẹ nhìn này… bác sĩ nói thằng bé đã phát triển đầy đủ rồi, lại còn mút tay nữa này..
Dù cố vui vẻ nhưng vừa nói Cảnh Nghi vừa khóc khi nhìn bà ngày càng gầy, chịu đựng đau đớn từng ngày. Nếu cô không cố chấp mà tin tưởng Trạch Dương thì có lẽ bà đã nhìn thấy cháu mình sớm hơn rồi.
– Đáng yêu quá! Con đừng khóc, mẹ không đau nữa rồi. Nhất định mẹ sẽ bế cháu nội rồi mới đi được.
Trạch Dương ôm vai vợ vỗ về động viên mà khóe mắt anh cũng cay cay.
Khang Nam cắm lại dịch truyền xong thì lên tiếng.
– Bác gái, cháu sẽ thay thuốc liều cao cho bác, tinh thần lạc quan sẽ giúp bác vượt qua được nên bác cố gắng vui vẻ để chờ cháu nội nhé!
– Cảm ơn cháu, cháu vất vả quá rồi.
– Dạ không có gì, bác như mẹ cháu vậy nên bác đừng khách sáo nhé! Bác đợi Cảnh Nghi 4 tháng nữa là thấy cháu nội rồi ạ.
– Ừ, bác sẽ cố.