Khương Diệp bước chân hẫng lại khi thấy mẹ gọi Khang Nam thân mật như vậy. Cả nhà từ lớn đến nhỏ nghe giọng oanh vàng của mẹ liền đổ xô ra xem mặt người đàn ông cô đưa về, trông cứ như là công chúa kén chồng vậy.
Khang Nam vào nhà chào hết một lượt, bà Lã gọi cô Thu.
– Cô mang trà lên mời khách, ai đi việc người ấy đi, sao cứ đứng đấy nhìn mãi thế?
Mọi người làm trong nhà bị quát đồng loạt tản ra nhưng mắt ai cũng vẫn nhìn dính lấy Khang Nam.
– Hai đứa chưa ăn tối phải không?
– Dạ, Khương Diệp muốn về lấy đồ gì đấy mới đi ăn ạ.
Cô Thu mang trà ra lại nhìn Khang Nam, nghe anh nói chưa ăn tối liền nhanh nhảu.
– Hay cậu và tiểu thư ăn tối ở nhà đi ạ, tôi đi chuẩn bị một lát là xong ngay.
Bà Lã xua tay không đồng ý.
– Không được, phải để bọn trẻ đi hẹn hò chứ? Ăn ở nhà thì lúc nào chẳng ăn được.
– Vâng bà chủ.
Cô Thu đi rồi, bà Lã thì thầm với Khang Nam.
– Con bé nhà bác thích ăn đồ nướng, thích ăn cay nên cháu chọn nơi nào như vậy cho nó ăn.
– Dạ, cháu cảm ơn bác. Cháu nhớ rồi ạ.
– Đi hẹn hò với nó đi moto là chuẩn rồi, chịu khó lạnh một tý nhé!
– Dạ, bác thật hiểu ý cháu.
Khương Diệp xuống nhà nhìn mẹ và Khang Nam cứ thủ thỉ nói chuyện không thể nghe thấy họ nói gì. Vừa nhìn thấy cô, cả hai giật mình. Mẹ Lã lên tiếng đuổi.
– Thôi hai đứa đi hẹn hò đi.
– Con có hẹn hò đâu, đi trả nợ cậu ta thôi.
– Vậy là không phải?
Khương Diệp thấy mẹ cứ kéo dài cái giọng ấy là lại phải đầu hàng. Cô đang cần bà duyệt cho mở thương hiệu mới, nếu bây giờ mà cãi lại sao ngày mai đến cái dự án ấy sẽ bị ném sọt rác.
– Vâng, bọn con hẹn hò.
Khang Nam đứng dậy chào bà Lã, nhìn lướt qua Khương Diệp đã thấy thay quần áo thì hài lòng vì sự nhanh nhạy của cô.
– Hai đứa đi vui vẻ và về muộn một chút cũng được nhé!
– Dạ, cháu cảm ơn bác.
Cô Thu đi ra đứng cạnh bà Lã lên tiếng.
– Hai đứa đẹp đôi quá! Cậu ta làm gì vậy bà chủ?
– Bác sĩ nhưng thua tuổi Khương Diệp nên con bé này nó không thích.
– Vậy thì bà phải giúp cậu bé kia rồi.
– Cô cũng thấy hai đứa hợp nhau hả?
– Vâng rất đẹp đôi, nhìn cậu ta đã thấy là người tử tế rồi.
Bà Lã mỉm cười, quay người đi lên lầu lẩm bẩm “Nhất định lần này phải thành công không được thất bại.”
Khang Nam đi theo Khương Diệp chỉ nhưng anh không ngờ rằng cô lại đưa anh đến một quán nướng vô cùng bình dân.
– Ăn ở đây sao? Chị keo kiệt hơn tôi nghĩ đấy.
– Xuống đi, cậu sẽ thích thôi.
Khương Diệp vừa bỏ mũ bảo hiểm thì một bé trai khoảng 10 tuổi chạy ào ra với vẻ mặt hồ hởi, reo vui. Nó khoác tay Khương Diệp thân mật làm cô quên luôn đi sự có mặt của Khang Nam.
– Chị, lâu lắm rồi chị mới đến đây vậy?
– Ừ, chị nghèo đói quá làm sao có tiền đi ăn hàng chứ?
– Hôm nay em mời chị, chị vào đi, mẹ em nhắc chị suốt.
Khương Diệp đưa cho thằng bé túi đồ dặn dò.
– Nói thật là chị mua đấy nhưng em nhớ bảo mẹ là chị xin được nên cho hai mẹ con nhé!
– Em không nhận nữa đâu, mẹ em mắng đấy.
– Xùy… chị mua rồi không nhận thì ném thùng rác đi.
Thằng bé mặt tiu nghỉu nhìn túi quần áo mà Khương Diệp mua rồi thì thầm.
– Em cất đi xong lát cắt mác để mẹ em không biết là đồ mới nhé!
– Ừ, cất đi.
Khương Diệp quay ra thấy Khang Nam vẫn đang đứng im bên xe thì lên tiếng.
– Có ăn không? Quán nhỏ thôi nhưng đồ ăn ngon và đảm bảo sạch hơn đầy quán sang của cậu nhiều.
– Chị lấy gì đảm bảo.
– Nếu không ngon và sạch hôm nay tôi sẽ bỏ tiền cho cậu chơi gái.
Khang Nam tức giận đi lại gần dúi đầu Khương Diệp bực dọc.
– Gái cái đầu chị ấy, tôi không phải kẻ chỉ chực lên giường với phụ nữ.
– Vậy mà chực hôn….
Khang Nam quay ngoắt lại, Khương Diệp im bặt lấy tay che miệng rồi tảng lờ đi như bay vào trong.
– Chị Quỳnh ơi, em đến ăn chực.
Một người phụ nữ ngó ra từ quầy chế biến đồ ăn cười thật tươi lên tiếng.
– Diệp hả? Vào đi em, nhanh… hôm nay chị có hải sản tươi ngon lắm.
– Em hai suất nhá.
– Ừ vào bàn ngồi đi. Bạn trai em hả?
– Không phải, em trai em.
Khang Nam đứng khựng lại khi nghe Khương Diệp nói, mặt mũi đen thùi lùi cáu tiết nhưng cũng không chịu thua.
– Chị ấy đang yêu phi công và em là phi công ấy.
Thằng Tú từ trên nhà cất quần áo chạy xuống.
– Vậy là chị Diệp hết FA rồi hả?
Khang Nam liếc Khương Diệp cười gật đầu.
– Đúng vậy.
Thằng bé buột miệng.
– Anh đẹp trai quá!
– Mày nghĩ chị xấu gái hả?
– Chị cũng đẹp gái nhưng mà chị ế..
Khương Diệp giơ tay lên thằng bé rụt đầu rụt cổ chạy biến ra sau chuẩn bị rau đưa lên cho khách.
– Chị, sao hôm nay vắng khách vậy?
– Quán chị giờ thường đông lúc chập tối còn giờ này thì vãn khách rồi. Gần đây người ta hay ăn ở các nhà hàng sang thôi em ạ.
– Vậy mà em vẫn thích ăn ở chỗ chị thôi.
Chị Quỳnh bày đồ ăn lên bàn cho hai người, đặt vỉ nướng lên bếp.