Khương Diệp thấy cô ta đang lấy ven cho mình thì cũng không lỡ chọc giận.
– Không có quan hệ gì cả, cậu ấy thua tuổi tôi.
Ngay lập tức sắc mặt tươi tỉnh của nữ y tá kia hồi phục nhanh hơn cả cái chớp mắt. Khương Diệp nén thở dài. Ở đây không cẩn thận mà bị hiểu lầm khéo các cô gái này tiêm cho cô thuốc độc không chừng.
– Chị có thấy đau không?
Ối, thay đổi gì mà nhanh thế? Vừa lạnh nhạt lắm mà bây giờ dịu dàng vậy. Rõ ràng cô là bệnh nhân Vip mà dám tỏ thái độ là sao chứ?
– Cậu ta có bạn gái chưa?
– Ai ạ?
– Người cô thích ấy.
Cô gái đỏ bừng mặt, sắp xếp dụng cụ bẽn lẽn cười.
– Chưa ạ, anh ấy vẫn độc thân. Chỉ là…
Khương Diệp nhướng mày chờ đợi.
– Anh ấy khá phong lưu, nghe mọi người nói anh ấy chỉ cặp bồ một thời gian chán thì chia tay không kiên trì với ai cả.
– Vậy là một gã lăng nhăng hả? Sao cô còn thích?
– Chị không thấy anh ấy rất đẹp trai sao ạ? Hơn nữa…
Mai định nói Khang Nam là người thừa kế duy nhất của chuỗi bệnh viện, vừa đảm nhiệm chức phó chủ tịch xong nhưng lại không nói ra. Biết đâu nói ra chị gái này hứng lên lại thích anh ấy. Chị ta còn đẹp và nghe nói là tiểu thư danh giá nữa.
– Sao cô nhìn tôi như vậy?
– Dạ không, chị cần gì nữa không ạ?
– Cô không phải đề phòng tôi, cậu ta không phải gu của tôi, hơn nữa tôi không thích đàn ông.
Ánh mắt Mai được thể mở to hết cỡ. Cô gái xinh đẹp này mà lại cong sao? Phí của trời quá. Nghĩ vậy, cô ta cười đứng xa xa ra, buông câu nhạt thếch.
– Tôi thẳng nên không thích phụ nữ, chị đừng nhìn tôi như vậy?
Mặt Khương Diệp giật giật, cô nói sai cái gì sao mà từ sáng giờ mấy người bảo cô les vậy hả?
– Ừ tôi không thích trai cũng không thích gái, tôi thích độc thân. Cô ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.
– Dạ vâng ạ.
Khương Diệp kéo chăn đắp cho mình lắc đầu. Không hiểu cái bệnh viện này kiểu gì nữa, lạ lẫm từ bác sĩ đến y tá.
Nhìn đồng hồ đã quá 3h chiều rồi mà sao trợ lí của cô chưa mang đồ ăn đến. Bụng đói kêu xèo xèo vì từ sáng giờ cô chưa ăn gì cả, lại còn đi lòng vòng để chụp chiếu các kiểu nữa. Mà sao mẹ không vào thăm cô vậy?
– Diệp ơi, con có trong phòng không?
Mẹ thiêng hơn cả bụt vậy không biết. Bà lại làm trò gì mà đứng ngoài hò gọi thế?
Cô không trả lời, thấy bà lò dò vào, ngó khắp phòng rồi nhìn con gái.
– Bạn trai con đâu rồi?
– Mẹ… mẹ có biết con bị đau không?
– Biết, mẹ còn biết con bị dị ứng nữa cơ?
Khương Diệp nhìn điệu bộ của bà muốn tức chết. Có vẻ như bà đang vui vẻ lắm khi con gái bị đau chân ấy.
– Mẹ, con đói.
– À, đây, cô Thu nấu canh gà hầm sâm cho con và cháo bào ngư đây. Ăn nhanh cho nóng.
Vừa lấy đồ ăn ra, bà vừa lén nhìn lên người Khương Diệp.
– Con và cậu ta?
– Mẹ, con đói.
– Đây, mẹ biết rồi, sao cứ gào ầm lên thế?
Đưa cháo cho cô xong, bà lại lên tiếng.
– Nó đâu rồi, mẹ muốn gặp con rể mẹ.
Sao hôm nay món cháo cô yêu thích nó lại khó ăn như vậy nhỉ? Cô có ế đến mức ấy đâu sao mẹ cứ sồn sồn lên thế? Cô không có khẩu vị ăn mặn đến mức lái máy bay đâu.
– Con không biết cậu ta đâu cả.
– Ấy.. bạn trai thì phải gọi là anh xưng em chứ? Sao lại cậu ta? Sửa ngay cho mẹ.
– Mẹ..
– Nếu không phải thì mẹ sẽ bầu tổng giám…
– Phải, anh ấy là bạn trai con. Con rể mẹ đang làm việc rồi.
Bà Lã nhìn Khương Diệp hài lòng. Bà quá hiểu tính con mình, nếu không ép thì lần này lại sôi hỏng bỏng không thôi.
– Lúc nãy hai đứa hôn nhau nên con mới bị dị ứng như kia phải không?
– Vâng
– Con làm nhiều sẽ hết, ngày xưa mẹ cũng thế. Sau lấy ba con, sinh ra con là không còn bị luôn. Vậy nên…
– Mẹ, con muốn ăn tiếp. Mẹ đừng làm con chết nghẹn nữa.
– Vậy nó không phải bạn trai con?
– Phải, bạn trai thì là bạn trai nhưng mẹ không phải phấn khích như vậy đâu, để con ăn đã.
Đang ngồi xem dự án mở rộng thương hiệu, Khương Diệp thấy mẹ đi thăm quan bệnh viện đã về. Mặt mũi vô cùng phấn khích.
– Mẹ tìm thấy con rể rồi.
Cô không ngẩng mặt lên mà vẫn cắm mặt vào máy tính, mặc kệ bà thao thao bất tuyệt. Ra viện, cô sẽ không nhân nhượng nữa. Bà đuổi cô cũng không rời ghế của mình, lúc ấy bảo chia tay rồi là được.
– Nó mặc áo blouse trông phong độ thật đấy. Dù con hơn tuổi nó nhưng con mẹ trẻ lắm nên không ai phát hiện ra đâu, con đừng ngại.
Lúc này thì không nhịn được nữa, Khương Diệp ngẩng mặt lên.
– Mẹ về công ty đi, con không có nhu cầu nói chuyện về cậu ta.
– Đừng làm việc nữa, ở đây con lo chữa bệnh và tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với…
– Mẹ… mẹ có để yên cho con làm việc không?
Bà Lã giận dỗi đến gập máy tính của Khương Diệp lại, kéo mặt con nhìn mình.
– Mẹ không cần con làm việc, mẹ cho con nghỉ việc tạm thời, ở đây càng lâu càng tốt. Bao giờ có kế hoạch kết hôn thì về.
– Mẹ không tiếc tiền viện phí sao?
– Không, nếu để chi có con rể thì mẹ không tiếc, hơn nữa….
– Mẹ đừng nói lấy tiền của con nhé!
Bà Lã gật đầu cái rụp, Khương Diệp biết lần này là mẹ quyết tâm bán cô rồi. Không nghe lời thì tiền mồ hôi xương máu của cô sẽ ra đi không thương tiếc.
– Vậy nếu cậu ta là bạn trai con thật thì toàn bộ là mẹ trả phải không?
– Tất nhiên, nếu con kết hôn mẹ sẽ cho con biệt thự mới mua ở ven hồ Tây. Mà không, con muốn gì mẹ sẽ cho kể cả chức vụ của mẹ.
– Mẹ nhớ lấy.
Khang Nam xong việc liếc nhìn đồng hồ liền đứng lên đi sang phòng Khương Diệp. Vừa thấy anh, bà Lã lên tiếng.
– Nam hả? Vào đây đi, con gái bác nhớ cháu đấy.