Mặt anh nóng rần rần, hóa ra chị ta có tư tình với trợ lí, chắc mẹ không đồng ý nên mới ế đến bây giờ chứ người xinh như vậy mà. Hắn định quay đi không làm phiền nhưng lại thấy người đàn ông lên tiếng.
– Tiểu thư, chân cô như này không về tập đoàn được. Giá cổ phiếu sẽ bình ổn thôi, yên tâm đi.
– Anh đưa tôi về đi, giải quyết xong lại đến đây, chân tôi không sao mà.
Hé cửa nhìn thấy bà chị đang bá tay người đàn ông mà anh thấy chướng mắt nên đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy anh, Khương Diệp như bị bắt trộm, giật mình lắp bắp.
– Cậu vào đây làm gì? Vào mà không gõ cửa vậy.
– Vào bẻ chân chị đi cho chị về công ty đây.
Khang Nam xăng xăng đi tới còn vén tay áo lên như chuẩn bị hành sự. Khương Diệp xoay người trợ lí Trọng chắn trước mặt mình.
– Này, bác sĩ gì mà như côn đồ vậy hả?
– Chị thích thay chân giả cơ mà, vậy tôi bẻ luôn rồi thay cho chị nhanh về công ty.
– Tôi nói thích chân giả bao giờ?
Trọng bị xoay như chong chóng, kẻ vờn đằng trước, người thập thò đằng sau cứ cãi nhau chem chẻm mà âm lượng có nhỏ đâu làm anh điếc hết cả tai. Nhìn một màn này ai bảo đây là bệnh nhân và bác sĩ chứ?
– Nếu chị rời khỏi phòng bệnh có tin tôi bẻ chân chị không?
– Chân của tôi chứ của cậu à? Còn lâu mới bẻ được chân tôi nhé!
Khang Nam gạt Trọng sang bên nhưng lại bị Khương Diệp giữ lại.
– Cậu đứng sang bên kia đi.
– Đừng, đứng im đấy không tôi đuổi việc anh bây giờ?
Không kiêng nể gì Trọng, Khang Nam một phát túm lấy cổ tay Khương Diệp, gạt bay Trọng sang một bên.
Khương Diệp đứng bằng một chân, Trọng bị kéo ra nên mất đà ngã vèo xuống giường kéo luôn cả Khang Nam ngã theo.
– Á…..
Trọng đứng nhìn họ, mặt căng lên hết cỡ, trước mắt anh một khung cảnh vô cùng mật ngọt mà anh muốn giơ điện thoại lên gọi ngay cho chủ tịch báo cáo “Tổng giám đốc đang thân mật với bác sĩ tại bệnh viện Nhân Ái.”
Khương Diệp nhắm tịt mắt theo quán tính còn Khang Nam nghiễm nhiên nằm bên trên, mặt giáp mặt, mắt đối mắt còn môi chạm môi. Chân đau của Khương Diệp giơ lên cao tạo nên một khung cảnh không thể trong sáng hơn. Giọng cô bị méo mó khi người trên vẫn không chịu đứng lên.
– Nặng…quá!
Khang Nam nhìn mặt bà chị đỏ như cà chua chín thì cố tình trêu, ngậm lấy cánh môi Khương Diệp hôn thành tiếng mới nhổm người đứng lên, miệng tủm tỉm cười.
Trọng vẫn đứng tư thế của “tượng”. Vị bác sĩ đẹp trai này hình như vừa hôn tổng giám đốc thì phải. Có phải không nhỉ? Sao mặt cô ấy lại đỏ thế kia?
– A…a…a
Hai người đàn ông cùng đưa tay lên bịt lấy tai mình, mắt nhìn Khương Diệp sợ hãi với tiếng thét oanh vàng ấy.
– Cậu vừa lợi dụng tôi.
– Chính chị kéo tôi ngã, có mà chị thấy tôi đẹp trai nên mới cố tình. Sao chị không kéo anh ta mà lại kéo tôi?
Trọng thấy mình cứ như quả bỏng vừa bị quăng, vừa bị ném, vừa bị đạp còn vừa ăn cơm chó nữa bèn lên tiếng.
– Tôi cũng đẹp trai mà?
– Sao bằng tôi chứ?
Trọng chép chép miệng, biết anh ta nói đúng nên không cãi nữa. Nhưng anh vẫn tự hào mình khá ưa nhìn, rõ ràng hồi tuyển dụng, tổng giám đốc còn nói anh ta đẹp trai nên mới chọn mà.
– Hai cậu đúng là mặt dầy như nhau, soi gương xem có đẹp không mà tự khen mình thế? Vô duyên.
Khang Nam đứng cạnh còn cố tình lướt ngón tay cái lau môi mình mỉm cười.
– Môi chị rất mềm nhưng chưa biết có ngọt không? Cho tôi thử lại đi.
Khương Diệp ?????
Trọng??? Sao mặt hắn dầy hơn cả mặt mình vậy?
– Cút khỏi đây ngay, đồ bác sĩ háo sắc.
Khang Nam nhếch miệng cười càng làm Khương Diệp điên tiết nhưng mà cái chân lúc nãy ngã nữa làm nó lại đau, hình như nó sắp liệt đến nơi rồi. Ngồi trên giường, cô nhìn cậu ta không chớp mắt. Hai người cứ nhìn nhau không ai chịu chớp mắt trước. Trọng cứ nhìn hết người này đến nhìn người kia bèn lấy điện thoại ra chụp một cái ảnh.
– Này, anh có xóa ảnh ngay không tôi đá chết anh bây giờ.
– Tiểu thư à, chân cô đang đau đấy, đừng đá. Mấy khi tôi thấy tiểu thư nhìn trai không chớp mắt vậy nên tôi chỉ muốn ghi lại khoảnh khắc đáng quý này cho chủ tịch thôi ạ.
Kẻ bên cạnh cô, kẻ rất thân cận mà còn không ngừng tạo phản, mà cái sự phản này nó cứ nghiễm nhiên diễn ra không một chút giấu giếm. Chẳng lẽ, bọn họ đều nghĩ cô không bình thường sao? Sao không ai hiểu hết vậy hả? Điên mất. Tự dưng lại quay sang Khang Nam thấy cậu ta vẫn nhìn mình thì cô khẽ rùng mình, so vai lắc đầu dị ứng.
– Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy bệnh nhân nào xinh như tôi sao?
– Độ tự tin của chị công nhận đạt trình độ thượng thừa đấy. Xinh thì có xinh nhưng bảo chưa thấy ai xinh như chị thì sai rồi. Tôi gặp rất rất nhiều gái xinh chứ? Bản năng đàn ông là ngắm gái xinh mà. Phụ nữ làm đẹp không phải muốn đàn ông nhìn sao?
– Tôi không như vậy?
– Vậy thì xấu bớt đi.
Khương Diệp muốn phát điên với cái đồ dở hơi này. Sao cô nói gì cậu ta cũng lí luận không thừa không thiếu một chi tiết nào vậy? Cô đành phải xuống nước.
– Đừng nhìn nữa, tôi không thích ai nhìn mình như vậy?
Thấy cô dịu giọng, Khang Nam nháy mắt không quên nở nụ cười của kẻ thắng cuộc.
– Chị có biết vì sao tôi nhìn chị từ nãy giờ không?
Khương Diệp lạ lẫm nhưng chẳng muốn đôi co nữa, bụng bắt đầu đói rồi nên quay sang Trọng.
– Anh đi mua đồ ăn tôi dặn đi, qua công ty lấy máy tính cho tôi nữa.
– Vâng ạ.
Trọng đi rồi, Khương Diệp vừa định nằm xuống đuổi khách thì Khang Nam kéo tay không cho nằm. Tự nhiên vén tay áo cô lên, mặt mũi biến sắc.
– Chị bị dị ứng rồi. Tôi nhìn từ nãy thấy mặt chị đỏ nghĩ chị hôn tôi ngại nhưng nó kéo dần xuống cổ từng mảng nhỏ, bây giờ tay chị cũng có. Chị có hay bị như này không? Có lẽ chị bị dị ứng thuốc kháng sinh rồi.
Trái với Khang Nam thì cô bình thản chẳng chút lo lắng, xoay tay giật khỏi tay cậu ta.
– Không phải do thuốc.
– Vậy thì sao? Để tôi đưa chị sang khoa chống độc.
– Điên à, đã bảo không sao? Một lát sẽ hết.
Khang Nam nhìn Khương Diệp nổi cáu liền dịu giọng.
– Vậy lí do là gì? Chị thường xuyên bị như này hả.
– Không
– Thế sao chị lại không chút lo lắng, nguyên nhân như này là sao?
Khương Diệp cảm thấy mệt mỏi hết sức với người nhiều câu hỏi như vậy. Nhìn cậu ta với ánh mắt khó chịu đành phải trả lời.
– Cứ gần gũi đàn ông là tôi bị.
– Hả?????
Bao năm làm bác sĩ, anh chưa nghe thấy cái bệnh oái oăm như vậy cả. Dị ứng vì gần gũi đàn ông? Bà chị này đúng là mắc bệnh hoang tưởng, làm gì có cái thứ kì quặc vậy.
– Chị lại đang nói dối hả? Tôi là bác sĩ đấy, làm gì có bệnh nào như thế?