Lúc này, một nam thanh niên bước vào nhà hàng Cẩm Tú Sơn Hà.
Giữa hai hàng lông mày của người thanh niên lộ ra vẻ cuồng ngạo. Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng sang trọng và một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng tinh khiết, trông xa hoa và sặc sỡ.
Trước cửa có mấy chiếc siêu xe đậu, bên cạnh thanh niên có một đám người đi theo, trong đó có một số người là cậu ấm nhà giàu nổi danh ở Bạc Châu.
Nhưng so với người thanh niên thì quả thực kém cỏi hơn nhiều.
Người thanh niên này không ai khác mà chính là cậu chủ nổi ác danh của tỉnh Bắc, Điền Quan Vũ!
Vào lúc này, Thôi Bằng Viễn đi theo Điền Quan Vũ như một con chó, chỉ vào Lạc Tú và nói.
Khoảnh khắc nhìn thấy Điền Quan Vũ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bất kể là ai, có ăn hay không, tất cả đều đứng lên nói.
“Xin chào cậu Điền!”
Cả phòng đều thế này, chỉ riêng Lạc Tú và Điền Kỳ Kỳ. Từ đầu đến cuối, Lạc Tú chưa bao giờ để ý quá nhiều đến những chuyện này, vẫn ngồi đó, sau đó dùng đũa gắp một đồ ăn rồi từ từ nhấm nháp.
Như thể mọi thứ trước mắt đều không xảy ra.
Mặc dù Đường Hân đã trèo lên cây lớn của nhà họ Điền, nhưng cô ta vẫn có chút căng thẳng khi nhìn thấy Điền Quan Vũ.
Còn Điền Quan Vũ thì mỉm cười, sau đó nhìn những người xung quanh mình rồi ngạo nghễ lên tiếng.
“Đêm nay mọi người cứ ăn tùy ý, tính cho tôi!”
Anh ta là một cậu ấm chân chính, tự nhiên ra tay rất xa hoa và hào phóng.
“Cảm ơn cậu…”
“Xin lỗi mọi người, hôm nay nhà hàng chúng tôi quyết định tăng giá, giá các món ăn đều cao hơn trước gấp mười lần!” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.
Câu nói này hiển nhiên khiến Điền Quan Vũ cảm thấy khó chịu.
Và người nói chuyện đương nhiên là Lạc Tú.
Nếu đối phương đã nhằm vào anh, vậy anh cũng không cần phải khách sáo.
“Ha ha, có bản lĩnh, có can đảm!” Điền Quan Vũ vung tay đi về phía Lạc Tú.
Sau đó những người xung quanh kéo một chiếc ghế, Điền Quan Vũ tùy tiện giẫm lên, dựa vào ghế, khinh thường nhìn Lạc Tú.
Từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai dám chống đối với anh ta.
“Trước đây có người từng đắc tội tôi, chỉ có điều dáng vẻ khi chết rất khó coi!” Điền Quan Vũ nói bằng giọng lành lạnh.
“Đó là trong quá khứ, không có nghĩa là bây giờ cũng vậy.” Lạc Tú nói.
“Tôi rất ngưỡng mộ tâm tính này của anh. Nhìn thấy tôi đích thân đến, vậy mà anh còn dám nhàn nhã ăn cơm!”
“Sợ là anh vẫn chưa rõ tôi là ai đúng không?” Điền Quan Vũ cởi găng tay, lộ ra đôi bàn tay trắng nõn và sạch sẽ.
“Đường Hân, nói cho anh ta biết tôi là ai!” Điền Quan Vũ đột nhiên hét lên!
Đường Hân bất đắc dĩ lên tiếng, rốt cuộc hiện tại cô ta vẫn không đủ tư cách để khiêu khích Điền Quan Vũ. Nếu đợi cô ta đứng vững gót chân trong nhà họ Điền, thì Lạc Tú hay Điền Quan Vũ có là cái thá gì nữa đâu?
“Người của gia tộc Điền thị phương Bắc, cháu trai của lãnh đạo cao nhất Bạc Châu, đồng thời là cậu ấm giàu có nhất toàn tỉnh Bắc!”
“Nghe rõ không?” Điền Quan Vũ tư thái ngạo nghễ, nhìn về phía Lạc Tú với ánh mắt trịch thượng.
Bất kể là cái danh nào, cũng không phải là thứ mà người thường có thể trêu chọc.
Dù anh có là cậu ấm nhà hào phú thì cũng phải xem nơi này là địa bàn của ai.
“Nói cách khác, toàn bộ tỉnh Bắc đều thuộc về nhà họ Điền của tôi!” Giọng điệu Điền Quan Vũ cực kỳ ngạo nghễ.
“Cũng tức là, nếu như anh đắc tội tôi, chính là đối nghịch với toàn bộ tỉnh Bắc!” Điền Quan Vũ nhìn chằm chằm Lạc Tú, đây không phải là lời điên cuồng. Theo lý mà nói, nhà họ Điền đúng là đại diện cho tỉnh Bắc!
Cho dù anh là gia đình giàu có nào, ở tỉnh Bắc, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp đuôi mà thôi.
Thật không may, ngồi trước Điền Quan Vũ lại là Lạc Tú.
Chỉ thấy Lạc Tú đầy hứng thú cầm tách trà trong tay, nhìn Điền Quan Vũ, không quan tâm chút nào.
“Tôi không biết sự tự tin của anh đến từ đâu, nhưng toàn bộ tỉnh Bắc, dù là xã hội đen hay xã hội trắng, đều cho Điền Quan Vũ tôi ba phần.”
“Cho nên, nếu bây giờ anh chịu quỳ lạy nhận lỗi, thì tôi có thể tha cho anh một con đường sống!” Điền Quan Vũ lại uy hiếp.
“Ồ, thật là uy phong, khẩu khí lớn thật!” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.
“Nói chuyện mặt mũi với tôi?”
“Muốn tôi quỳ lạy nhận lỗi?” Lạc Tú mỉm cười, nhưng tức thì lại thay đổi sắc mặt.
Anh chộp lấy chai rượu đỏ chưa mở trên bàn và đập thẳng vào đầu Điền Quan Vũ với tốc độ cực nhanh!
“Bang!”
Rượu đỏ và máu trực tiếp bắn tung tóe, áo choàng lông chồn màu trắng của Điền Quan Vũ lập tức bị nhuộm đỏ, còn Điền Quan Vũ tức thì ngã xuống đất.
Xung quanh hỗn loạn, có người thét chói tai, có người lao đến Lạc Tú.
Điền Quan Vũ che đầu, tràn đầy không tin!
Anh ta bị đánh?
Đường đường là cậu chủ Điền lại bị đánh như vậy.
Hôm nay anh ta không mang nhiều cao thủ tới đây, bởi vì anh ta cảm thấy đối phương dù sao cũng là cậu ấm nhà hào phú, nên biết hậu quả của việc đắc tội mình.
Vì vậy, hôm nay anh ta chỉ đến uy hiếp đối phương một chút mà thôi, muốn chân chính động thủ chỉnh đốn đối phương khẳng định phải chờ được một dịp, khi đó anh ta sẽ tàn nhẫn chà đạp lên tôn nghiêm của đối phương.
“Bang!” Một người trực tiếp bay tới, đánh mạnh vào Điền Quan Vũ.
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả những người mà Điền Quan Vũ mang đến đều nằm xuống.
Đường Hân kinh ngạc nhìn Lạc Tú, Lạc Tú vậy mà lại biết võ thuật?
Đây là điều mà Đường Hân không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Những người khác không ngờ rằng chàng trai trông trắng trẻo, thậm chí có chút văn nhã này vậy mà lại là một người luyện công phu!
Lạc Tú đẩy bàn ra, sau đó giẫm lên mặt Điền Quan Vũ.
“Hiện tại, mày còn đòi mặt mũi với tao nữa không?”
“Bây giờ, ai cho mày mặt mũi?”
“Bây giờ, uy phong của mày đâu rồi?” Lạc Tú nhìn Điền Quan Vũ, giọng mỉa mai.
“Mày…”
“A ~”
Một tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên, nhưng những lời thô tục của Điền Quan Vũ không mắng ra được, bởi vì toàn bộ khuôn mặt của Điền Quan Vũ đã bị Lạc Tú giẫm cho biến dạng rồi.
Những cặn xương trắng phếu chảy ra từ khuôn mặt đẫm máu của Điền Quan Vũ.
Không ai dám nhúc nhích, đám người do Điền Quan Vũ mang theo muốn động cũng không được. Đám người vừa mới bị Lạc Tú hạ gục cũng không thể đứng dậy nổi. Lạc Tú không giết bọn họ, nhưng những người đó không bị gãy chân thì cũng nát chân.
“Mày, chờ, đó!” Đôi mắt của Điền Quan Vũ đầy sự âm độc và tàn nhẫn.
Anh ta là cháu trai của lãnh đạo Bạc Châu.
Cũng là người của nhà họ Điền phương Bắc.
Có từng bị ai đánh như thế chứ!
Lại còn bị đánh thành như vậy?
“Được rồi, tao chờ, hôm nay tao có thể thả mày đi, mày cũng có thể tìm người tới báo thù. Tao trái lại muốn xem rốt cuộc là ai có thể dạy dỗ ra loại người như mày, dám mở miệng nói lời ngông cuồng toàn bộ tỉnh Bắc đều là của mày!” Lạc Tú buông chân ra, để cho Điền Quan Vũ đứng dậy chạy.
“Chờ đã, đưa tiền trước đi, nếu không hôm nay mày không thể rời đi!” Lạc Tú đột nhiên lạnh lùng nói.
Điền Quan Vũ không ngốc, nếu đối phương là người luyện công phu, mà bên cạnh anh ta lại không có ai, anh ta chỉ có thể chịu ấm ức cầu toàn, sống sót trước rồi nói sau. Hôm nay đối phương để anh ta đi, e rằng sẽ khiến đối phương hối hận cả đời!