Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 56


 

Một trăm vạn, tôi mua.
Vừa thốt ra câu này, mặc dù không biết người trong phòng bao là ai, nhưng đám người trong hội đấu giá lập tức yên tĩnh lại.
Có người dám tranh thật à?
Người này thật sự không sợ chết ư?
Phải biết, điều này đồng nghĩa với việc đối lấy một tấm bùa đòi mạng đó.
Có một vài nhân vật máu mặt ờ Tân Châu đang ngồi ở đây, luận về quyết đoán và thực lực thì không ai kém cạnh ai cả, nhưng ngay cả đám người đứng trên đỉnh Tân Châu này cũng không dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay vào người mình.
Dù là nhà họ Diệp cũng không có lá gan đó.
Nhưng bây giờ lại có người dám nhận nó ư?
Song, mọi người cũng chỉ dám trào phúng trong lòng, bởi vì đám người đang ngồi ở đây đều có thân phận và địa vị, vậy nên ít nhất không ai dám ăn nói gì bậy bạ trước mặt bọn họ cả.
Trong căn phòng khác, một người phụ nữ mở miệng cười nói.
“Ha ha, thú vị thật, nếu anh ta không chết thì tôi nhất định phải đến làm quen một phen.”
Trong phòng của Lạc Tú, Diệp Song Song nhìn anh một cách
khó tin.
Phải biết là, người nào nhanh tay thì có thế giành được miếng thịt béo bở và món lợi kếch xù từ chỗ đó, nhưng dù vậy ông của cô ta cũng không dám đi tranh.
“Thầy, đây là?”
“Không sao, tôi muốn chỗ này” Lạc Tú phấy tay, chắng có vẻ gì là sợ hãi.
Người khác không dám không có nghĩa là anh không dám.
Chắc chắn chỗ đỏ có lệ quỷ, đối với người khác mà nói thì không ai dám sờ vào, cũng không thế sờ.
Còn anh, đường đường là Tiên Tôn Lạc Tú mà còn sợ đám lệ quỷ đó sao?
Bỏ một trăm vạn đế nám giữ khu đất từng có giá trị vài trăm triệu, đối với anh thì đây là một món lời cực kỳ lớn.
Hơn nữa, bất động sản bên đó cũng khá được, chỉ cần hoàn thiện một số khâu, không cần đầu tư nhiều. Chờ sau khi xử lý xong lệ quỷ thì đi tuyên truyền tạo sức ảnh hưởng, cách kiếm tiền này người bình thường không ai dám nghĩđến cả.
Đương nhiên, không chỉ vì tiền mà Lạc Tú nhìn trúng chỗ đó, mà còn có nguyên nhân khác nữa.
Nhưng giá trị bố sung thế này đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Ngược lại, Diệp Kính Bình càng nhìn Lạc Tú thì càng cảm thấy anh cao thâm khó lường.
Sau khi thuận lợi giành lấy miếng đất trống thì thủ tục bàn giao sẽ mất vài ngày, mấy chuyện này nhà họ Diệp sẽ phái người đến hỗ trợ Lạc Tú.
Đương nhiên, một trăm vạn kia do chính Lạc Tú bỏ ra, đây là tiền ba vay mượn đưa anh lúc rời khỏi thị trấn. Ban đầu, số tiền này giao cho Lạc Tú đế anh lấy đó làm vốn.
Kiếp trước, khoản tiền này bị mẹ của Trương Thục Phi lừa mất, và đương nhiên chuyện đó không thể xảy ra ờ kiếp này.
Món đấu giá tiếp theo là một ít nguyên thạch, hay nên gọi là đố thạch thì chính xác hơn. Thái Hoàng Kinh có thể cảm ứng niên đại của đồ vật, nhưng lại không đoán được rốt cuộc viên đá đó có phải ngọc tốt hay không.
Diệp Kính Bình nhìn Lạc Tú hỏi han ý tứ.
“Tạm thời chưa được.”
Nghe vậy, Diệp Kính Bình và Diệp Song Song mở to mắt.
Bọn họ cho rằng Lạc Tú sẽ lập tức lác đầu, không ngờ anh lại bảo tạm thời chưa được, điều này khiến người ta không thể tin được.
Đây chính là ngọc đấy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.