Vị vua ngâm của Tân Châu, lão đại đứng đầu hai giới đen trắng cứ thế mà nhận thua trước mặt một thanh niên. Song, nếu Hồng Bưu có thế biết được thân phận thực sự của Lạc Tú, sợ rằng ông ta sẽ chỉ nghĩ tới thôi đã sợ, lại càng không dám oán hận nửa câu.
“Bây giờ, ông còn muốn tôi đi theo ỏng lăn lộn nữa không?”
Lạc Tú cười khẩy hỏi lại.
“Anh Lạc nói đùa rồi. Trước đây đều do tôi có mát không tròng, kính xin anh Lạc giơ cao đánh khẽ.” Đầu Hồng Bưu rịn đầy mồ hồi lạnh, trong lòng hối hận không thôi.
Đi theo ông ta lăn lộn ư?
Ồng ta còn là con chó dưới quyền học trò của người ta kìa, thế mà còn muốn người ta đi theo mình lăn lộn Ư?
“Có phục không?” Lạc Tú lại hỏi.
“Phục chứ, phục chứ. Đều do tôi sai.” Hồng Bưu nào dám không phục. Ra đời lăn lộn mà gặp phải loại chuyện này thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, nào dám không phục.
“Được rồi, hy vọng không có lần sau nữa. Bằng không tôi không dám cam đoan đầu của ông vẫn sẽ ở trên cố của ông nữa đâu.” Lạc Tú đứng lên, lạnh lùng nói.
“Còn không mau tạ ơn thầy?”
“Cảm ơn anh Lạc, cảm ơn anh Lạc.” Thái độ của Hồng Bưu cung kính khác thường.
Sau đó Lạc Tú và Diệp Song Song cùng đi ra ngoài.
Đợi Lạc Tú đi rồi, A Đao mới dám nhìn Hồng Bưu.
“Anh Bưu?”
“Đừng nói nữa, hôm nay xem như chúng ta thua, đá trúng tấm sắt.” Hồng Bưu nở nụ cười khố. ồng ta không dám có ý kiến khác, dù sao đấy cũng là nhà họ Diệp.
Chớ thấy ông ta hô mưa gọi gió ở Tân Châu mà Tâm, thật ra tất cả những thứ đỏ đều do nhà họ Diệp ban cho ông ta cả. Nói khó nghe một chút thì ông ta chỉ là một con chó của bọn họ mà thôi.
Nếu không có nhà họ Diệp, có khi ông ta chẳng sổng sót nối đến ngày mai.
Vậy nên ông ta nào dám có ý kiến gì khác.
“Nhớ cho kỹ, nếu sau này nhìn thấy anh ta thì cung kính một chút. Đừng chủ động trêu vào anh ta, người này không dề trêu chọc đâu!” Hồng Bưu dặn dò những người phía dưới.
“Ngoài ra hãy chuấn bị một phần hậu lề để hôm khác tỏi tự mình tới cửa nhận lỗi. Đối với người như vậy, chúng ta chỉ có thể đứng cùng phe với anh ta. Cho dù không thể làm bạn cũng tuyệt đối không thế trở thành kẻ thù!”
Sau khi Hồng Bưu bị đánh chẳng những không mang thù mà trái lại còn muốn nịnh bợ Lạc Tú, hết thảy những chuyến biến này hiển nhiên đều bắt nguồn từ thực lực của Lạc Tú!
Hồng Bưu lau máu trên mặt, sau đó xua tay tỏ vẻ xui xẻo.
ở phía bên kia, Lạc Tú và Diệp Song Song lái xe đến lối vào của một khách sạn cao cấp tên Thính Nhã Hiên ở Khu công nghệ cao Tân Châu.
Tuy so về độ xa hoa thì khách sạn này không bầng Hải Thượng
Minh Nguyệt, nhưng nếu so về độ nổi tiếng thì khách sạn này nối danh hơn Hải Thượng Minh Nguyệt khá nhiều.
Bởi vì Hải Thượng Minh Nguyệt là nơi người giàu có hay lui tới, còn Thính Nhã Hiên là nơi một số người có quyền có thế hay đến.
Người thường đến Thính Nhã Hiên đa phần là những quan chức cấp cao hoặc nhân tài cực kỳ quyền lực ở Tân Châu.
Mà Diệp Song Song muốn quay lại đón Diệp Kính Bình nên vừa đến cửa đã quay ngược trở về.