Ông ta biết rất rõ bản lĩnh của A Đao thế nào. Đó là người có thế tùy tiện hất ngã hơn chục người bình thường đấy. Xem ra lần này ông ta đã gặp phải một tay khó chơi rồi.
Có điều sau đó Hồng Bưu lại cười khấy một tiếng, như thể không hề quan tâm đến việc A Đao bị đánh bay ra ngoài, trái lại còn lộ ra vẻ mặt đang xem cuộc vui.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy. Đế tôi xem một mình cậu có thê’ đánh bao nhiêu người? Lên!”
Chỉ trong thoáng chốc, một đám người đã lao vọt lên. Tất cả đều cầm theo vũ khí.
Ông ta không tin một mình bên kia có thế đánh bại hơn mười người của ông ta.
Trừ khi đổi phương thật sự là võ giả trong truyền thuyết.
Nhưng hiến nhiên vận khí của Hồng Bưu hôm nay không được tốt cho lắm. Ồng ta không gặp phải võ giả, mà là người còn kinh khủng hơn cả võ giả – Tiên Tôn.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sảnh lớn đã vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Chưa đến thời gian rít cạn một điếu thuốc, hơn mười người đều đồng loạt nầm trên mặt đất, còn Lạc Tú thì vẫn đứng yên ở đó, từ lúc bát đầu cho đến khi kết thúc cũng chưa hề xê dịch chút nào.
Bốn phía đều là người nằm đầy đất.
Săc mặt Hồng Bưu dần trở nên nghiêm túc. õng ta cũng là người luyện võ, bằng không thì sao có thế trở thành ông trùm ớ Tân Châu?
Nhưng tự hỏi bản thân về bản lĩnh vừa rồi của người thanh niên này, ông ta hoàn toàn không thể so sánh được.
Tuy nhiên, Hồng Bưu vẩn giữ nguyên vẻ trấn định không sợ hãi như cũ.
Suy cho cùng thì Hồng Bưu cũng được xem là ông trùm có mặt mũi ở Tân Châu. Bản thân ông ta đã từng gặp qua không ít chuyện, hơn nữa sau lưng còn có một chỗ dựa rất lớn.
“Không nhìn ra đấy, hóa ra cậu lại lè một cao thủ võ thuật?” Hồng Bưu lấy điện thoại ra. òng ta phải gọi người, hơn nữa còn phải gọi cao thủ tới. Hiển nhiên ỏng ta cũng không ngờ mình lại gặp được một kẻ tà môn như vậy.
“Nhưng cậu thật sự cho râng mình có thể đánh tháng sao?’
“Cậu có gan thì đợi tôi gọi người tới đây!” Hồng Bưu cười khẩy chế nhạo, sau lưng ông ta thật sự có người đấy.
“Được thôi, tôi ở đây chờ. Đê’ tôi xem hỏm nay ông có thế gọi người nào đến!” Lạc Tú không tỏ ra sợ chút nào. Thật ra anh đã không còn quá kiêng dè thứ gì thuộc thế tục nữa.
Hồng Bưu nhanh chóng gọi điện thoại.
Trong biệt thự của nhà họ Diệp, Diệp Song Song đột nhièn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó Diệp Song Song liền bước vào một phòng làm việc.
“Ông ơi, hình như bên phía Bưu Tử đang gặp chút rác rối.”
“Được rồi, vậy cháu đến đó xử lý một chút đi.” Diệp Kính Bình đang cúi đầu luyện thư pháp.
“Được ạ, vậy cháu sẽ đưa A Hải đến đó một chuyến.”
“Đi đi, tranh thủ thời gian xử lý dứt điếm mọi chuyện, sau đó đi đón anh Lạc đến khách sạn mở tiệc chiêu đãi trước. Hỏm nay nên tóm tên nội gián kia ra rồi.”
Diệp Kính Bình mở miệng nói. ông ta được xem là người đương nhiệm có danh tiếng lừng lẫy một phương, thê’ mà có người lại dám lợi dụng sự tín nhiệm của ông ta đê’ bán hàng giả cho ông ta nhiều năm như vậy. Diệp Kính Bình đương nhiên muốn xử lý.
Mà bên trong Hải Nguyệt Tiếu Trúc, lúc này Lạc Tú đã đứng
lẻn.
“Ngồi chờ người mãi cũng nhàm chán, không bang chúng ta làm gì đó đi.” Lạc Tú cười khẩy đi về phía Hồng Bưu.
“Aaa.” Một tiếng hét thảm vang lên.