Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 20


“Này, mẹ nó mày đúng là không có mát mà, mày cũng không đi ra ngoài hỏi thăm xem, Vương Phú ông đây mà mày cũng dám chọc vào sao?” Vương Phú nhìn thấy Lạc Tú không động đậy gì, cũng thật sự nổi nóng rồi.
Đê’ lại Lam Thục Đoan, ông ta trực tiếp đứng dậy, cầm lên một chai rượu đỏ trên bàn, sau đó cười khấy đi tới chồ Lạc Tú.
Vương Phú nhìn Lạc Tú từ trên cao, sau đó giơ bình rượu trong tay lên, trong mât lóe lên một tia tàn nhẫn: “õng đây cho mày xen vào việc của người khác này.”
Nói xong câu đỏ, Vương Phú thật sự đập mạnh chai rượu trong tay về phía Lạc Tú.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Tú rốt cuộc cũng động đậy, dùng tốc độ nhanh đến nỗi Vương Phú và Lam Thục Đoan cũng chẳng thế nhìn rõ, chợt nám lấy cổ Vương Phú. Dưới biểu cảm trợn mắt há mồm của Lam Thục Đoan, anh dùng một tay mà xách tên mập mạp hơn trăm ký lên.
“Buông, buông ra, mày, mày có biết tao là ai không? Mày chết chắc rồi, tao nói cho mày biết. Bất luận mày là ai, mày cũng chết châc rồi.”
Vương Phú bị Lạc Tú kéo cổ áo lèn, sầc mặt của Vương Phú bỗng chốc chuyển sang màu gan lợn. Nhưng thay vì xin tha, ông ta trái lại còn đe dọa Lạc Tú.
Bởi vì ông ta chắc chán rằng Lạc Tú không dám thương tổn mình, nếu không về sau Lạc Tú sẽ không thể nào lăn lộn ở Tản Châu được nữa, dù sao ông ta vẫn có chút quyền lực ở Tân Châu.
Tuy nhiên, Lạc Tú không đáp lời, mà cầm Vương Phú từ từ đi về phía cửa số, như thế định ném Vương Phú xuống.
Song, ngoài dự đoán của mọi người, Vương Phú vẫn không sợ hãi, thay vào đó cười khẩy mở miệng nói.
“Hừ, muốn hù dọa ông mày à? Nếu hôm nay mày có gan thì
giết chết ông mày đi, nếu không hôm nay mày nhất định phải chết.”
Vương Phú hiến nhiên không lo lâng thanh niên này thật sự sẽ giết mình, dù sao không phái ai ai cũng có thế lực tốt. Xã hội ngày nay là xã hội pháp trị, không ai dám làm càn.
Vì vậy, ông ta cảm thấy người thanh niên trước mặt chỉ đang hù dọa mình mà thôi, không có gan thực sự giết mình.
Nhưng Lạc Tú không mở miệng nói chuyện mà thật sự nhấc Vương Phú ra ngoài cửa số.
“Làm đi, có gan thì mày ném ông mày xuống đi, đồ hèn!” Đến bây giờ Vương Phú cũng vẫn không cảm thấy người thanh niên trước mặt sẽ giết ông ta.
Thứ nhất, mặc dù người thanh nièn trước mặt có chút kỳ lạ, nhưng ầt hần chỉ là một thầng nhóc loi choi mà thỏi. Loại chuyện giết người này, anh không dám, cũng không có gan.
Thứ hai, Vương Phú ông ta còn có chút lai lịch, tuy rằng không rõ tên nhóc này rốt cuộc có nội tình như thê’ nào, nhưng khẳng định sẽ không vì một người phụ nữ mà giết ông ta.
Vi vậy, trong mắt Vương Phú dày đặc vẻ giễu cợt và khinh thường.
Ngay cả Lam Thục Đoan cũng cảm thấy rằng Lạc Tú có thế chỉ muốn dọa Vương Phú thôi, không thể nào thực sự ném Vương Phú xuống.
Nhưng khoảnh khác tiếp theo, Vương Phú lại trờ nên hơi luống
cuống, bởi vì ông ta phát hiện ánh mắt người thanh niên trước mặt rất bình tĩnh, hay gọi là lãnh đạm, thực sự rất lãnh đạm, chắng khác gì hố hay rân độc cả, chính là loại biếu cảm lạnh lùng khi đối mặt với con mồi.
Bây giờ Vương Phú đã thực sự có hơi hoảng loạn.
“Buông tao ra, mày định làm gì? Mày định làm gì?” Vương Phú đột nhiên sợ hãi. ống ta thật sự sợ người thanh niên trước mặt nóng nảy, sau đó buông tay ném mình xuống.
“Tao nói cho mày biết, nếu mày giết tao, thi thế ớ ngay phía dưới, cảnh sát nhất định sẽ tìm tới cửa, mày chắc chần sẽ ngồi tù, ngồi tù đó mày có biết không?” Vương Phú lại uy hiếp.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.