Trần Hữu rút tay về, trong lòng lại dâng lên một cơn tức giận. Anh ta cũng coi như có máu mặt ờ Tân Châu, những người xung quanh anh ta đêu là những người giàu có thế hệ thứ hai. Với xuất thân của anh ta, đây là lần đầu tiên có người dám không nê’ mặt, mà lại là một tên nhà quê xuất thân từ nông thôn.
Điều này khiến Trần Hữu quyết định rằng nhất định anh ta sẽ tìm một cơ hội để dạy dổ Lạc Tú, nhưng Trần Hữu lại cười nói: “Người anh em, sau này định phát trien ở Tân Châu à?”
“Ha ha, tôi là bạn của Thục Phi, nếu người anh em muốn ở lại Tân Châu thì sau này mọi người cỏ thể chơi với nhau, ở Tản Châu này tôi vần có tiếng nói lầm.”
Trân Hữu cười nói, nhưng trong nội tâm lại giều cợt, không nể mặt ông đây thì chỉ cần mày ở lại Tân Châu thì sau này ông mày sẽ chơi cho mày chết.
“ừ.” Lạc Tú mỉm cười, trong lòng lại cười gằn.
“Đúng rồi Thục Phi, em nói ngườỉ bạn học của em đang tìm việc, hay là sáp xếp đến công ty đứng tên của anh đi làm đi, em thấy thế nào?” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú không hề biết sợ hãi chút nào thì bổng nảy ra ý tường.
Bản thân anh ta là một giáo viên ở một trường học quý tộc, nhưng anh ta cũng đầu tư vào một công ty bên ngoài.
Trần Hữu biết rõ lai lịch của Lạc Tú, thế nhưng cứ cố tình nhắc
đến công ty trước mặt mọi người, rõ ràng là đang muốn khoe khoang và chà đạp thê’ diện của Lạc Tú.
Nhưng trước khi Trương Thục Phi nói, mẹ của cô ta đã lên tiếng.
‘Vẫn là Tiếu Trần giỏi, còn trẻ mà đã có công ty, lại còn làm công chức. Lạc Tú, cậu phải học hỏi người ta nhiều hơn đấy.”
Trân Hữu nghe vậy thì lộ rõ vẻ đác ý, sau đó nhìn Lạc Tú đầy khiêu khích như muốn nói con mẹ mày lấy gì đế đấu với tao nào?
“Nào, đồ ăn đến đây.”
‘Tiếu Trần à, nếm thử đi, xem tay nghề của cô có được không?” Mẹ của Trương Thục Phi bưng hai món đồ ăn lên.
Dường như Trân Hữu thường xuyên đến đây nên không hề bị gò bó chút nào, cầm đũa lên bât đầu ăn. Xem ra anh ta rất quen thuộc, chác chán là thường xuyên đến nhà Trương Thục Phi.
Nhưng Trần Hữu không đế ý đến nụ cười khấy lùng loé lên trong đôi mât Lạc Tú.
Trần Hữu vừa mới ăn được vài miếng thì Lạc Tú đã buông đũa đứng dậy, sau đó bước ra cửa, cầm theo một gói thuốc lá, lấy ra một điếu rồi châm lửa.
Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi, Trần Hữu càng cảm thấy đác ý hơn. Anh ta nghĩ rằng Lạc Tú bỏ đi vì không thế so được với anh ta.
Lúc này Trương Thục Phi cũng đi theo Lạc Tú ra ngoài.
“À ừm, Lạc Tú, anh đừng hiếu lầm em. Em với anh ấy chỉ là quan hệ bình thường, anh phải tin em.” vẻ mặt của Trương Thục Phi có vẻ bối rối, rõ ràng là sợ Lạc Tú nhận ra điều gì đỏ.
“ừ.” Lạc Tú gật đầu, nhưng trong lòng lại cười gằn. hừ, quan hệ bạn bè bình thường à?
Cô cho rầng tôi bị mù Ư?
Khi Trương Thục Phi nghe thấy lời nói của Lạc Tú thì trong lòng hơi khó chịu, dù sao nếu không từ chối Trần Hữu thì chính là đang ngầm thừa nhận anh ta theo đuối mình, mà cô ta là người đã có bạn trai rồi.
Nhưng quả thực Trần Hữu rất xuất sác, cho dù là trên phương diện nào thì Lạc Tú đều không thế so sánh được.
Ba của Trần Hữu là cựu phó thị trưởng, trong khi ba của Lạc Tú chỉ là một người bình thường. Trần Hữu hiện là cô’ đông của một công ty lớn, còn Lạc Tú thì sao?
Nhưng Trương Thục Phi biết rất rõ Lạc Tú mới là người thật lòng thật dạ với cô ta, có điều trong thời đại này thì tấm lòng chân thành đáng giá bao nhiêu tfên chứ?