Lạc Tú hơi sửng sốt, anh cũng không ngờ đối phương lại hào phóng như thế, nhưng anh thật ra vừa ý với hộp gổ này, bởi vì trong hộp gồ có một hạt giống có thê’ thức tỉnh hạt giống Thần Tàng trong người anh.
Mặc dù bây giờ Lạc Tú có khí tức báo vệ cơ thế cúa Thái Hoàng Kinh, nhưng muốn tu luyện Thái Hoàng Kinh thì cần phái kích hoạt Thần Tàng trong cơ thế, mặc dù hạt giống trong hộp gồ này đã khỏ héo, nhưng Lạc Tú át sẽ có cách để nó sống lại.
Đối với Lạc Tú mà nói, món đồ trước mặt thật sự là thứ anh muốn có được nhất, có một lần Lạc Tú nghi ngờ rằng có phải mình quá may mán rồi không, vừa mới trọng sinh quay về Trái Đất đã có thế gặp được một hạt giống.
Điều này đã khiến Lạc Tú mừng rỡ.
Cho dù là ở Tu Chân Giới thì hạt giống cũng là thứ chỉ có thể chờ đợi đế được gặp chứ không thế cưỡng cầu, huống chi là ở Trái Đất.
Có được một hạt giống thì có thể giảm bớt một phần cực khổ, trực tiếp mở ra Thần Tàng trong co thế, sau đó bắt đầu tu luyện.
Nhưng Lạc Tú không muốn chiếm tiện nghi của người ta một cách khỏng công, anh đường đường là Tiên Tôn, sao có thể nhỏ nhen đi tranh giành đồ vật với mấy người tầm thường?
“Nói thật, quả thật tôi đã nhìn trúng hộp gổ này, bới vì trong hộp gỗ này có một thứ tỏi đang cần, nhưng nếu thứ này rơi vào tay các ông thì thật sự chẳng đáng bao nhiêu. Hay là thê’ này đi, hôm nay tôi sẽ nhận ân tình này trước, nếu sau này các ỏng có khó khăn gì thì cứ việc tới tìm tôi.” Lạc Tú nói.
Phải biết rầng đây là lời cam kết của Tiên Tôn, trước đây bao nhiêu thế lực lớn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đế giành được cảu nói này.
Nhưng bây giờ niềm may măn đó đã rơi xuống đầu ông lão.
“Vậy lão hú cũng không khách sáo nữa, nếu cậu Lạc đã mở lời, quả thật lão hủ có một chuyện muốn nhờ vả.” Đuôi cáo của Diệp Kính Bình nhất thời lộ ra bên ngoài.
“Lão hủ khấn cầu cậu Lạc thu nhận cháu gái tôi là đò đệ.” Diệp Kính Bình bỗng thốt ra một câu.
Câu nói này đã làm Lạc Tú sửng sốt, thâm mắng một câu lão hồ ly.
“Ông đổi chuyện khác đi, chuyện này tôi không làm được, nói thật, cô ta vẫn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của tôi.” Không phải Lạc Tú muốn nuốt lời, mà anh chính là Tièn Tôn, sau này sẽ cỏ bao nhiêu con cháu của nhân vật máu mặt tới cầu xin anh làm sư phụ?
Mà so với những nhân vật đó thì Diệp Song Nhi này thật sự không đáng được nhắc đến.
Hơn nữa tư chất của Diệp Song Nhi quá kém.
“Nhưng lúc nây cậu Lạc đã mở lời rồi mà.”
Ông ta nói vậy cũng đúng, dù gì Lạc Tú cũng là Tiên Tôn, một khi đã mở lời làm gì có chuyện thu hồi lại?
“Hay là thế này đi, tôi sẽ nhận cô ta làm đệ tử ghi danh.” Lạc Tú hơi gắng gượng nói, cuối cùng chỉ có thế tìm ra một cách trung hòa.
“Cháu còn không mau bái kiến sư phụ đi?” “Bái kiến sư…”
“Cô cứ gọi tôi là thầy đi.” Lạc Tú ngắt lời Diệp Song Nhi.
Sau một hồi khách sáo, tàu nhanh chóng đến trạm.
Sau khi trao đối số điện thoại, Lạc Tú xách hành lý đi trước một bước.
Đợi Lạc Tú đi rồi, Diệp Song Nhi mới ngẩng đầu lèn nhìn Diệp Kính Bình.
“Ống nội, ông cần gì phải bảo cháu bái anh ta làm sư phụ, dù anh ta có tý bản lĩnh, nhưng với thế lực và thực lực của chúng ta ở Thông Châu, biết bao nhiêu người cầu xin muốn thu nhận con chứ? Ồng nội đang làm gì thế?”
“Cháu im đi, cháu thì biết cái gì, lần này chúng ta đang bấu víu quan hệ, Song Nhi, có lẽ cháu cũng không hiếu, cho nên ông nội sẽ không trách cháu.” Diệp Kính Bình thờ dài.
“Nhưng có lẽ cháu đã nghe qua Tông Sư rồi đúng không?” Diệp Kính Bình nghiêm túc hỏi.