Bạc Hàn Xuyên nhíu mày: “Em biết cái gì? Chuyện mà tôi vừa mới có thể xác định, em lại có thể biết rõ ràng?”
“Được rồi, vậy anh nói đi, anh muốn nói rõ ràng cái gì?”
Thẩm Ngân Tinh không có ý dừng lại, giọng nói đầy sự bực bội và không nhẫn nại.
Một người đàn ông hôn một người phụ nữ, sau đó lại nói anh ta không cố ý, thế có nghĩa là gì?
Advertisement
Bạc Hàn Xuyên bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn cô một lúc lâu: “Sao em lại tức giận?”
“Tôi không có!” Thẩm Ngân Tinh quay đầu sang một bên, trả lời cứng ngắc.
Trong không khí tự nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “Em đang tức giận, một cô gái không đáng yêu.”
Thẩm Ngân Tinh chau mày, quay đầu lại nhìn anh: “Thế thì đúng là khiến anh Bạc thất vọng rồi, nếu…”
Trên trán đột nhiên có một lực đè xuống, lời nói của cô cũng dừng lại.
Bạc Hàn Xuyên đã tựa lên trán cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt, khiến trong lòng Thẩm Ngân Tinh hơi căng thẳng.
Advertisement
“Có biết vừa rồi tôi xác nhận điều gì không?” Giọng nói khàn khàn của Bạc Hàn Xuyên khiến tai cô ngưa ngứa.
Thẩm Ngân Tinh không nói gì, ánh mắt dừng trên cổ áo sơ mi đã cởi cúc của anh, làn da trắng nõn vô cùng hấp dẫn.
“Hôn em là bởi vì không kìm nén được. Tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em với tôi. Thẩm Ngân Tinh, tôi càng thêm xác định, mặc kệ em đồng ý hay không, tôi đều muốn em.”1
Trái tim Thẩm Ngân Tinh đập loạn xạ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh hơi cong lên, mang theo một sự tà mị không thuộc về anh.
“Hơn nữa, so với trước đây, tôi phát hiện tôi thích con người thật của em hơn.”
Mặt Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng, lan cả xuống cổ. Lúc này cô chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng kiên quyết thẳng lưng, tuy vậy vẫn không dám nhìn anh.
“… Cái gì gọi là con người thật của tôi, chẳng lẽ trước đây tôi là giả à?”
“Tất nhiên không phải, nhưng con người thật của em có thể phải cần người khác khai quật, lôi ra ngoài.”
Giọng nói của anh trầm thấp mà khàn khàn, mang theo sự mập mờ, nhẹ nhàng mê hoặc lòng người.
Có điều cơn giận đã tiêu tan, cô khá hài lòng với lời giải thích cho câu “Không phải cố ý” của anh.
“… Anh có định ăn cơm nữa không?” Không chịu nổi sự mê hoặc mạnh mẽ của một người đàn ông như vậy, Thẩm Ngân Tinh chặn tay trước ngực anh.
Bạc Hàn Xuyên hơi nhướng mày, buông cô ra.
“Đương nhiên, đây mới là mục đích chính của hôm nay.”
Tuy nhiên, có thu hoạch vẫn quan trọng hơn mục đích chính.
Bạc Hàn Xuyên vừa nói vừa xắn tay áo lên, động tác này làm Thẩm Ngân Tinh hơi ngạc nhiên.
“Anh định tự mình nấu cơm?”
“Có vấn đề gì à?”
Bạc Hàn Xuyên mỉm cười hỏi cô, người đã đi về phía nhà bếp.
“Không có vấn đề, chỉ là tôi cảm thấy…” Thẩm Ngân Tinh đi theo anh vào phòng bếp, thấy anh đứng trong đó rất lâu, đôi mắt quan sát xung quanh căn phòng.
Nhìn dáng vẻ này của Bạc Hàn Xuyên, ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh lóe lên một tia giễu cợt. Cô đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười, nói nốt mấy lời lúc nãy chưa nói hết.
“Anh thực sự biết làm à?”
Bạc Hàn Xuyên dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
“Trên đời này, không có việc gì tôi muốn làm mà không làm được.”
Ý cười trong mắt Thẩm Ngân Tinh càng rõ nét, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy anh định làm món gì?”
Bạc Hàn Xuyên nhướn mày: “Sườn xào chua ngọt, cá hầm thuốc bắc, tôm hấp, canh cua đậu hũ, rau cải xào tỏi…”
Giọng nói bình tĩnh, nghe như đang trả lời theo công thức.