Tiết học đầu tiên của tuần mới diễn ra suôn sẻ. Sau khi cái mác nhỏ xấu xí quê mùa được tháo gỡ xuống, Lâm Phi Đào không bị kì thị như lần trước nữa mà thay vào đó mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ chứa đựng sự ngưỡng mộ.
Lâm Phi Đào cảm thấy đầu mình hơi choáng. Cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngoài định bụng đến nhà vệ sinh để rửa mặt.
Tiết giải lao kéo dài mười phút. Sinh viên các lớp đều đứng ở hành lang mà trò chuyện bà tám.
Lâm Phi Đào không để ý đến bọn họ cho lắm, cô càng không để ý có kẻ ở phía xa nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Khi cô gần đến nơi, nữ sinh viên kia mới lộ ra bản mặt độc ác của mình. Trên tay cô ta cầm cốc cà phê size lớn tiến lại về phía Lâm Phi Đào. Khoảng cách giữa Lâm Phi Đào và nữ sinh đó rộng gần một mét.
Mặc Ái Diễm nở ra một nụ cười châm biếng, sải bước chân dài hơn. Sau đó ra vẻ mất thăng bằng, chân trái đá vào chân phải, toàn thân cô ta mất đà ngã ra phía trước. Vừa hay Lâm Phi Đào vừa đến gần. Do không phản ứng kịp vụ việc đang diễn ra, Lâm Phi Đào chỉ biết ngạc nhiên to mắt nhìn cốc cà phê đầy ắp nước và đá lạnh tạt thằng vào gương mặt đẹp đẽ xen lẫn chút mệt mọi.
Không khí lúc này rơi vào trầm mặc không một ai thoát ra tiếng nói. Nước ở trên mặt Lâm Phi Đào theo đà chảy xuống, màu nâu của cà phê thấm nhanh vào chiếc áo sơ mi trắng của cô, loang lổ cả một vùng trước ngực.
Mặc Ái Diễm vẻ bề ngoài tỏ ra ăn năn rối rít xin lỗi Lâm Phi Đào nhưng sâu trong tâm can cô ta lại thầm đắc ý khi kế hoạch của mình ra tay thành công.
”Xin lỗi! Mình không cố ý!”
Cô ta lấy chiếc khăn tay của mình ra bộ lau áo cho Lâm Phi Đào. Cô không hề để ý đến việc này cũng không trách cô ta.
”Không sao, mình có thể thay áo mới.”
Chỉ là ướt áo thôi mà, có thể xin giáo viên vắng mặt nửa tiết để về thay áo khác.
Vừa nói Lâm Phi Đào tìm cách rời đi nhưng Mặc Ái Diễm không có chịu buông ta. Nhận thấy áo sơ mi của Lâm Phi Đào làm bằng khuy bấm, chợt trong đầu cô ta vụt lên ý nghĩ thâm địa.
”Cậu bỏ đi như vậy có phải là đang hận mình trong lòng sao?”
Mặc Ái Diễm dùng giọng nói vô tội, một tay giơ lên túm lên vai áo Lâm Phi Đào. Cô ta cố tình dùng sức kéo Lâm Phi Đào quay người lại. Khuy áo không chịu nổi đà kéo của cô ta mà bung ra ba nấp cúc, để lộ ra da thịt trắng ngần của Lâm Phi Đào.
”Oa… thứ đó là gì?”
Sau tiếng kêu sửng sốt của Mặc Ái Diễm, tất cả sinh viên ở khoảng cách đó đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Lâm Phi Đào.
Áo trắng sơ mi của Lâm Phi Đào bị trễ xuống, để lộ ra phần da thịt bị nhuốm màu nâu của cà phê. Điều mọi người ngạc nhiên là chiếc áo bra ôm sát lấy vòng một to tròn của Lâm Phi Đào, trên làn da dính nước ngọt ấy hiện ra vô số vết hôn ám muội, trải dài từ dọc cổ xuống bầu ngực của cô.
Sau khi để tất cả sinh viên có mặt tại đây thấy hết mọi việc, Mặc Ái Diễm lúc này mới để lộ nụ cười đắc ý trên khoé môi, cô ta buông cổ áo của Lâm Phi Đào ra, lùi lại phía sau hai bước.
“Lâm Phi Đào, người cậu bị làm sao mà nhiều nốt thâm tím đến như vậy chứ? Có phải đi ngủ lười thả màn xuống nên bị muỗi đốt cho sao? Hay là…”
Cô ta nửa nói nửa mập mờ càng khiến cho mọi người xung quanh càng thêm hứng thú hóng drama buổi sáng sớm này.
Lâm Phi Đào nhíu mày, điềm đạm vén vạt áo lên che đi những dấu vết mờ ám trên da thịt mình.
Nhìn vào khuôn mặt đối diện mình, nụ cười cùng với ánh mắt bỗng nhiên Lâm Phi Đào cảm giác ớn lạnh từ phía sống lưng.
Chẳng hiểu sao cô lại xuất hiện một cỗ bất an đến như vậy. Trực giác mách bảo với cô rằng người trước mặt không hề đơn giản, mà sau trong thâm tâm cô ta là một kẻ nguy hiểm.
Càng để ý kỹ Lâm Phi Đào càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, hình như cô đã gặp người này ở đâu đó nhưng bản thân lại không nhớ rõ rằng mình đã gặp ở đâu.
“Cậu không cần phải quan tâm.” Lâm Phi Đào bày khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói đĩnh đặc đáp lại đối phương.
Mặc Ái Diễm bật cười thành tiếng, một tay ôm lấy eo tay còn lại đưa lên day day một bên thái dương.
“Không quan tâm? Dấu viết trên người cậu khiến cho tôi thêm phần tò mò đấy, Lâm Phi Đào.”
Ánh mắt của Mặc Ái Diễm hiện rõ sẹ chán ghét, cô ta lượn lờ đi lại xung quanh cô, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới mà đánh giá bản chất con người của Lâm Phi Đào.
“Khuôn mặt thì xinh gái.” Cô ta chép miệng vài cái, khẩu khí thoát ra khỏi cuống họng có chút kinh bỉ đổi phương.
“…..” Lâm Phi Đào im lặng, hai tay có chút run rẩy mà đóng nấc cúc áo.
“Da dẻ thì trắng trẻo, hồng hào.” Vừa nói Mặc Ái Diễm vươn tay ra nâng cằm của Lâm Phi Đào lên, ánh mắt quét qua một lượt màu da trên cơ thể cô.
“Mắt to đẹp, chân mày lá liễu, sống mũi cao dài. Chuẩn gu của cánh đàn ông.”
Mặc Ái Diễm chửi thể trong lòng, tại sao ả đàn bà này rõ ràng chỉ là một con nhỏ quê mùa, hà cớ sao ông trời lại ban sắc đẹp tuyệt thế cho cô ta chứ.
Càng nhìn kỹ Mặc Ái Diễm càng thêm chạnh lòng, hai hàm răng trắng đều không ngừng nghiến lại với nhau tạo ra một thứ âm thanh ken két, tỏ rõ thái độ thù hận.
Đợt về nước này Mặc Ái Diễm có mục đích cả, cô ta lạm dụng vẻ đẹp của mình, định sau khi trở về quê nhà sẽ hoá thành hồ ly để quyến rũ chồng sắp cưới của chị gái mình. Nào ngờ đâu, vào trước đêm chuẩn bị đồ lên chuyến bay, Mặc Ái Diễm vô tình nhận được cuộc điện thoại của chị gái mình, nói bên cạnh anh rể tương lai có một người phụ nữ khác. Nghe lời truyền đạt lại của Mặc Ái La, trong lòng của cô ta dội lên tia phẫn nộ, hận không thể dùng tốc độ ánh sáng quay về lập tức để trừng trị ả đàn bà dám tranh dành người đàn ông mà cô ta yêu thầm.
Thiết nghĩ rằng con giám thứ mười ba kia là một ả đàn bà có chức quyền cao nên chị gái mình không đối phó lại được, nào ngờ đâu chỉ là một con cóc gả đội lốt thỏ đế đến quyến rũ anh rể của mình.
Ngay lần gặp đầu tiên, Mặc Ái Diễm đã không có mấy thiện cảm về người phụ nữ này. Chỉ cần liếc mắt một cái là cô ta đã nhận ra điểm khác thường trên người của Lâm Phi Đào. Mặc Ái Diễm biết gương mặt này đích thực không phải là khuôn mặt thật của Lâm Phi Đào, vậy nên trong đầu cô ta đã nảy ra kế sách vạch trần. Vừa hay trường học cô ta sắp chuyển đến lại chung người với Lâm Phi Đào, cộng thêm hoạt động mà nhà trường tổ chức cũng là một phần trùng hợp trong kế sách của cô ta.
Nhưng điều cô ta không ngờ rằng, đằng sau lớp son phấn ấy lại là một khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân, bảo sao anh rể của cô ta không chết mê chết mệt được.
Đáng lẽ Mặc Ái Diễm sẽ giơ cao đánh khẽ cô, nhưng ngờ đâu kế sách của Mặc Ái La lại thất bại thảm thê. Nhìn dáng đi khác thường của Lâm Phi Đào là cô ta đã phỏng đoán ra sự việc kế tiếp xảy ra đêm hôm đó.
Vậy là người đàn ông Mặc Ái Diễm đem lòng yêu thầm đã mây mưa với người con gái khác. Càng ngẫm nghĩ trong lòng cô ta càng ghen ăn tức ở, vậy nên cô ta mới sắm một ly cà phê size M để mà bôi nhọ danh dự nhân phẩm của Lâm Phi Đào.
“Cám ơn cô đã khen.”
Cảm nhận ánh mắt hau háu đem theo sự ghét bỏ của đối phương, giác quan thứ sáu của Lâm Phi Đào đã nhạy bén phản ứng lại. Cô chỉ hừ lạnh một câu trước những lời đánh giá của đối phương, hất hàm sang một bên rời khỏi bàn tay ngọc ngà của cô ta.
Người phụ nữ trước mặt này không lường trước được, nét mặt hiện rõ sự thâm hiểm, Lâm Phi Đào cô đây càng không nên động chạm vào, cô càng không nên để cô ta động chạm đến người cô. Chỉ sợ sau khi chạm vào lại lấy lý lẽ, vu khống bịa đặt cho cô, rồi lại lấy nguyên cơ sự, đổi lỗi mọi trách nhiệm lên đầu cô.
Nhẹ thì đền tiền, nghe những lời chửi bới, bị quay video đăng lên các trang mạng xã hội.
Nặng thì bị cả đám xông pha vào đấm đánh, song lại lấy cường quyền ra, chèn ép hiệu trưởng đổi học cô ra khỏi trường quý tộc này.
Mấy cô nàng tiểu thư con nhà danh giá này tốt nhất không nên động vào, vô tình gặp mặt thì tốt nhất nên né ngay lập tức, bằng không nửa đời sau xuống dốc không phanh.
Một phần cô không thích ra tay động thủ, một phần cô đang trong quá trình tự học những động tác bảo vệ bản thân.
Cô hiện tại vẫn đang còn là một tấm chiếu mới, không thể ngu dại mà phản đối kẻ địch được.
Mặc Ái Diễm đâu chịu buông tha cho cô. Cô ta cố tình tiến sát lại gần Lâm Phi Đào, ghé sát thì thầm bên tai của cô.
“Vậy việc cô leo lên giường với chồng sắp cưới của chị tôi, lẽ nào tôi chịu bỏ qua cho cô?”
Lâm Phi Đào vài giây đầu ngẩn người ra khi nghe cô ta nói những điều đó, sau khi tiêu hoá hết được câu nói của cô ta, cô lập tức trừng mắt lên nhìn.
“Cô… cô là…”
Cô ta lẽ nào là nhị tiểu thư nhà họ Mặc?
Hôm qua Lâm Phi Đào có nghe Vy Tố Phi đề cập đến nhân vật thứ hai có nguy cơ tìm cách hãm hại cô. Quả nhiên phán đoán của bạn thân cô không sai một tí nào, chẳng qua nó đến quá bất ngờ khiến cho Lâm Phi Đào chưa kịp chuẩn bị tinh thần để ứng phó trước.
Cô ta nhếch miếng nở một nụ cười đắc ý, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa lên lau bàn tay ngọc ngà vừa với động vào cô. Nét mặt của cô ta hiện rõ sự chán ghét về dơ bẩn, bệnh tiểu thư ở sạch bắt đầu tái phái.
“Thật dơ bẩn!”
Nói xong cô ta ném chiếc khăn tay vào mặt Lâm Phi Đào, song hai tay khoanh lại trước ngực cố ép sát tạo thành vòng một nảy nở. Đường nét đắc thắng hiện rõ trên gương mặt uy quyền của cô ta.
“Tôi, Mặc Ái Diễm, nhị tiểu thư nhà Mặc gia đồng thời cũng là em dâu tương lai của người đàn ông mà cô gan to leo lên giường.”