Rầm!
Cánh cửa mở ra, sau đó thân ảnh của Lục Cảnh Sâm xuất hiện, toàn thân anh lúc này toả ra một khí thế giết người khiến cho nhân viên tiếp tân đứng phía sau anh cũng phải khiếp sợ.
”Tiên sinh, xin ngài đừng làm phiền đến người trong phòng!” Nhân viên tiếp tân đứng sau lưng Lục Cảnh Sâm, toàn thân cô ấy lun rẩy không đứng vững vì sợ hãi.
Lâm Phi Đào và Dạ Tước Thiệu đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bị đá văng ra. Ánh mắt Lâm Phi Đào chạm vào ánh mắt tựa như thú dữ của Lục Cảnh Sâm, hai vai cô mảnh khảnh run lên từng đợt sóng sợ hãi truyền lên đại não, nước mắt cô không ngừng tuôn trào.
Lúc này Mặc Ái La vội vàng chạy đến đứng bên cạnh Lục Cảnh Sâm, ả ta đưa ánh mắt đắc ý nhìn về phía Lâm Phi Đào, hai bàn tay thon thả của ả ta ôm lấy cánh tay anh, bộ ngực cạ vào khuỷu tay của anh.
”A Sâm, em đã nói với anh rồi! Lâm Phi Đào con t’ện nhân này không hề tốt đẹp như anh nghĩ đâu!”
Nghe giọng nói điệu đà của Mặc Ái La, cô bàng hoàng chợt nhận ra duyên cớ xảy ra vụ việc này.
Ha, không ngờ mấy tuần nay không thấy Mặc Ái La lộ diện, thì ra cô ta đang tìm điểm yếu của cô để chia rẽ tình cảm giữa cô và Lục Cảnh Sâm sao?
Lâm Phi Đào lòng đau như thắt lại khi chợt nhận ra đây là kế hoạch của Mặc Ái La gài bẫy mình.
Ả ta đánh cược lần đầu của cô cho người đàn ông mà Lâm Phi Đào không hề yêu, thủ đoạn này thật độc địa, thật khiến người ta ghê tởm.
Lâm Phi Đào cảm thấy hối hận tại sao cô không đề phòng trước mỗi bước ngoặc của Mặc Ái La chứ? Thật là ngu dốt mà!
Mặc Ái La liếc nhìn Lâm Phi Đào một lần nữa, khoé môi ả ta nhếch lên nở nụ cười đắc ý, song cô ta lại một lần nữa khiêu khích sự nhẫn nại của Lục Cảnh Sâm, càng thêm dầu đổ vào lửa, mục đích chính của ả ta chính là để anh hiểu lầm Lâm Phi Đào là hạng gái lăng nhăng, để từ đó làm gián đoạn tình cảm của hai người bọn họ.
Thật không uổng công mấy tuần qua cô đã âm thầm theo dõi từng nhất cử nhất động của Lâm Phi Đào, việc cô ngày ngày thường tiếp xúc với ai, thân mật với người đàn ông nào khác thì đều được em gái của cô ta-Mặc Ái Diễm quay lại rồi báo cáo cho cô ta biết.
Nhận thấy thời gian không còn nhiều nên Mặc Ái La quyết định chọn con mồi lên kế hoạch để hại Lâm Phi Đào. Nhìn thấy kết quả viên mãn xảy ra trước mặt mình, đáy lòng của ả ta tâm đắc không ngừng.
”Người thì cả đêm qua ăn không ngon ngủ không yên để tìm kiếm một người, vậy mà người đó không biết điều lại ăn nằm chung gối với một gã đàn ông khác!”
Ánh mắt Mặc Ái La trừng về vẻ mặt đầm đìa nước mắt của Lâm Phi Đào.
Lâm Phi Đào, mày cũng không ngờ rằng tao lại ra tay với mày không một lời báo trước sao? Bởi vì tao muốn mày phải nếm trải nỗi đau đớn hờn tủi trong việc dám giật người đàn ông mà tao yêu. Một thiếu nữ mười chín tuổi như mày không tìm công việc ổn định phù hợp với bản thân, lại thích đi làm con giáp thứ mười ba sao? Thật đáng tiếc cho dung nhan đẹp đẽ này của mày. Nội tâm của Mặc Ái La kiêu hãnh không thôi.
Bên tai của Lục Cảnh Sâm vẫn văng vẳng lời nói khiêu khích của Mặc Ái La, ánh mắt anh hằn lên tia đỏ nhìn đăm chiêu vào Lâm Phi Đào đang sợ sệt ngồi ở một góc thu mình lại.
Tình thế lúc này thật khó xử, khó xử đến nỗi người trong cuộc như Dạ Tước Thiệu không có cách nào lên tiếng, căn phòng giờ đây không khí ngột ngạt khó thở, dường như nó bị nhấn chìm bởi lửa ghen tuông pha lẫn cơn giận của Lục Cảnh Sâm toả ra hàng trăm ngả.
Nhìn vẻ mặt u lạnh, hai hàm răng nghiến mạnh đến nỗi gân xanh nổi nên ở hai thái dương của Lục Cảnh Sâm, đáy lòng Mặc Ái La vui sướng đến không thôi. Chợt ả ta đưa mắt nhìn về phía chiếc giường ngủ, ả ta giả vờ hoảng hốt, hay tay ôm chặt lấy miệng mà la lên.
”Ôi trời, cái đó… cái đó… không phải chứ… là máu kìa…”
Vừa nói một tay ả tay vẫn ôm lấy miệng, tay còn lại chỉ về phía chiếc giường, nơi đọng lại một vệt máu đào đã ngả sang màu thẫm.
Mặc Ái La cũng không ngờ là hai người bọn họ làm chuyện đó thật. Hôm qua cô căn bản chỉ chuốc thuốc mê cho bọn họ, xem ra ông trời lại giúp cô ta rồi, kế hoạch lần này coi như cô ta thắng chắc rồi.
Nếu đã diễn thì diễn cho đến cùng chứ, Mặc Ái La lùi lại phía sau, vẻ mặt bàng hoàng như người trong cuộc.
”Lâm Phi Đào, tôi không ngờ cô lại phụ lòng A Sâm đến vậy! Ngoài miệng thì nói yêu anh ấy thật lòng nhưng bên trong nội tâm cô lại là một con người ghê tưởm đến vậy”
Lục Cảnh Sâm nhìn theo hướng tay của Mặc Ái La, lòng anh ta như chết lặng lại, hai tay anh cuộn tròn siết chặt lại thành nắm đấm. Không một lời nói nào mà gồng mình xông lên đấm mạnh vào một bên mặt của Dạ Tước Thiệu.
”Con mẹ nó, thằng khốn! Mày dám đụng đến người phụ nữ của tao sao? Chết đi!”
Dạ Tước Thiệu nhận lấy một đòn tấn công mạnh mẽ từ Lục Cảnh Sâm, toàn thân anh mất đà ngã về phía sau. Tiếp sau đó, Lục Cảnh Sâm đè Dạ Tước Thiệu xuống dưới thân mình, hai tay không ngừng đấm lia lịa vào gương mắt tuấn tú của Dạ Tước Thiệu.
Một lát sau, gương mặt của Dạ Tước Thiệu bị biến dạng bởi những cú đấm như trời giáng, mặt mũi anh tím bầm lại, khoé miệng chảy máu không ngừng.
Không thể chịu nổi những cú đấm từ đối phương, Dạ Tước Thiệu gồng mình, cố lấy hết sức lực còn lại trong người mình, đấm mạnh vào Lục Cảnh Sâm khiến cho hắn ta thấy đau quá mà buông Dạ Tước Thiệu ra, mặt mày cau nhó lại ôm lấy chỗ đau trên mặt.
”Lục Cảnh Sâm, anh nghe tôi nói, thật sự tôi không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện đã xảy ra rồi tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với Lâm Phi Đào!”
Dạ Tước Thiệu toàn thân nặng nhọc mà cố bò đứng dậy. Anh đưa tay lên quệt đi vết máu ở khoé miệng, hô hấp thở gấp.
Lục Cảnh Sâm nghe lời nói của đối phương như một gáo nước lạnh tạt thẳng từ đầu xuống dưới chân, lửa ghen tuông trong lòng thêm phần bùng cháy mãnh liệt.
”Mẹ kiếp! Còn mạnh miệng!”
Lục Cảnh Sâm dường như không chịu nổi sự đả kích này, định xông lên đánh đối phương nhưng bị tiếp tân và Mặc Ái La ngăn lại.
Lâm Phi Đào lúc này chưa hoàn hồn lại, trước mặt cô là một mớ hỗn độn. Dường như lúc này tâm trí cô rất uất ức, giờ đây cô không còn trong trắng nữa rồi, chắc là không còn ai coi trọng nữa cô rồi, kể cả người đàn ông cô yêu đang đứng trước mặt mình.
Nghĩ đến kế hoạch ghê tởm Mặc Ái La gây ra cho mình, đáy lòng Lâm Phi Đào truyền đến nỗi phẫn nộ nghẹn ngào. Nước mắt cô càng tuôn trào ra khỏi hốc mắt, chiếc chăn vẫn quấn chặt lấy thây thể trần trụi của mình, cô bịt hai tay lại mà hét lớn.
”Tất cả cút hết khỏi đây cho tôi! Cút hết đi, đừng để tôi phải điên lên!”
”Cút hết!”
Hai từ cuối cô gào to hơn, sau tiếng gào đó là tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Nghe thấy tiếng la thất thanh của cô, tất cả những người mặt nghiệt ra mà câm như hiến.
Một giây sau, Lục Cảnh Sâm chỉ tay ra cửa phòng, quát lớn: “Cút hết cho tôi!”
Giọng nói của Lục Cảnh Sâm mang theo sự lạnh lùng ghê sợ khiến cho Mặc Ái La cảm thấy lạnh toát sống lưng. Ả ta bước lên phía trước một bước, dùng lời nói êm dịu để trấn tĩnh tinh thần của hắn lại.
”A Sâm, anh bình tĩnh…”
”Điếc hết rồi sao? Cút hết cho tôi!”
Lời nói của Mặc Ái La chưa hết đã bị anh ta ngắt lại. Cảm thấy ánh mắt bực tức tựa như chúa tể rừng xanh, ba người bọn bọ đàn miễn cưỡng rời khỏi.
Lục Cảnh Sâm hai tay nắm chặt lại gần phía Lâm Phi Đào đang ngồi ở dưới đất khóc. Nghe thấy bước chân lại gần, Lâm Phi Đào ngẩng mặt lên. Nhìn hai đôi mắt khóc đến nỗi sưng phù lên của Lâm Phi Đào khiến cho lòng hắn ta ruột đau như thắt lại.
Lục Cảnh Sâm ngồi phái đối diện cô, khoảng cách gần này Lâm Phi Đào có thể ngửi rõ mùi hương bạc hà dễ chịu trên người anh, và cô càng nhìn rõ con mắt quầng thâm của anh. Chắc là đêm qua vì kiếm tìm cô nên Lục Cảnh Sâm không ngủ sao? Nghĩ đến điều đó cô càng không đủ tự tin đứng trước mặt anh.
”Lục Cảnh Sâm, hết thật rồi!”