Lâm Phi Đào không để ý đến nụ cười và ánh mặt lạ lùng của đối phương đang tiến lại gần mình. Lúc này tâm trạng của cô vẫn trùng xuống, cô không bận tâm đến xung quanh mình đang diễn ra sự việc gì. Cô chỉ muốn rời khỏi chốn đông người này, ra một nơi tĩnh mịch để suy nghĩ miên man về cuộc thi.
Người phụ nữ lạ mặt kia nheo ánh mắt nhìn lấy Lâm Phi Đào, động tác bước chân của cô ta cũng ngày một tăng dần.
Khi đi ngang qua mặt Lâm Phi Đào, cô ta cố tình va mạnh vào người của Lâm Phi Đào, khiến cô cảm thấy nhói đau nhói một bên vai mà quay người nhìn bóng lưng người vừa đụng trúng cô.
Sau cú va chạm đó, cặp kính to tròn trên mặt cô bị rơi xuống đất, không những vậy mà bị người phụ nữ kia cố tình đá văng ra phía xa.
Lâm Phi Đào không hiểu đối phương muốn gì ở mình, cô căn bản không quen người đó, bóng lưng rời đi kia càng lạ lẫm, không có một chút kí ức nào quen thuộc về người kia.
Cô ta là ai? Muốn gì ở mình? Mình thậm chí không hề quen biết cô ta, vậy mà tại sao cô ta lại cố tình va vào người mình?
Căn bản khoảng cách giữa cô và người phụ nữ kia rộng vài phân, phạm vi chỗ cô đi cũng ít người qua lại, đường rộng như thế vậy mà người phụ nữ lại cố tình va vào người cô. Càng nghĩ Lâm Phi Đào cảm thấy trong lòng mình truyền lên một nỗi bất an.
Mi tâm của cô hơi nhíu lại, lập tức cô định xoay người đi nhặt kính thì đột nhiên không biết từ đâu, Cẩm Tú Ngôn vụt chạy qua va phải người cô. Toàn thân cô lúc này bị cú va mạnh táng vào bên vai phải khiến cho cô mất đà không giữ thăng bằng, lập tức toàn thân cô ngã nhào ra phía sau.
Tùm!
Cả cơ thể cô đắm chìm xuống làn nước mát lạnh của hồ bơi.
Mực nước trong hồ bơi của trường sâu một mét tám, chiều cao của cô chỉ có một mét sáu mươi. Lâm Phi Đào căn bản không biết bơi cộng thêm mỗi lần va chạm mạnh là chân bên trái của cô bị chuột rút.
Vì vậy cô chỉ biết vùng vẫy hai tay trong làn nước mát lạnh dưới hồ, hai chân cô cứng đờ không nhúc nhích được, và cô càng không thể ngoi lên mặt nước để cầu cứu. Cứ thế toàn thân cô chìm dần xuống đáy hồ, hô hấp của cô ngày một giảm dần, Lâm Phi Đào không thể nào nín thở được nữa, hai con mắt cô từ từ mắt đi ý thức.
Vừa may thay, mặt hồ lại một lần nữa dao động. Ở phía xa tầm nhìn của mình, Lâm Phi Đào nhìn thấy dáng người có chút quen thuộc, màu tóc bạch kim loang toả từng đợt trong sóng, hai tay gấp rút bơi lại gần phía cô.
Dáng người mạnh mẽ cứng rắn này, lẽ nào của nam sinh viên?
Lâm Phi Đào cố mở to mắt ra nhìn thân hình của người đang cứu mình.
Triệu Khải? Tại sao cậu ta lại biết cô rơi xuống hồ bơi để cứu?
Hàng loạt những câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trong đầu của Lâm Phi Đào khiến cho cô suy nghĩ mông lung mơ màng không cảm nhận được sự việc là gì.
Lâm Phi Đào cảm nhận được hô hấp mình dễ lưu thông hơn nhiều, cô giật mình tỉnh khỏi mộng. Lâm Phi Đào thấy cánh môi của mình đang được bao bọc bởi cánh môi lạnh lẽo đến thấu xương của Triệu Khải.
Cô ngạc nhiên đến đơ người lại, hai tay cô vẫn níu lấy vạt áo trước ngực của Triệu Khả.
Tình huống gì vậy?
Tại sao cô lại chìm đắm trong nụ hôn này vậy?
Thình thịch… thình thịch….
Bỗng nhiên trái tim của cô đập loạn nhịp trong lồng ngực, cứ bang bang nhảy lộng hành không nghe theo sự chỉ dẫn của cô, càng làm cô xấu hổ ngượng ngùng đến đỏ ửng hai má.
Sau một hồi truyền hô hấp cho Lâm Phi Đào, Triệu Khải một tay ôm chặt vào vòng eo con kiến của cô, tay còn lại rẽ lối dòng nước để bơi lên mặt hồ.
Khụ… khụ… khụ…
Lâm Phi Đào và Triệu Khải ngoi lên mặt nước một cách an toàn.
Theo phản ứng của cơ thể, Lâm Phi Đào ho sặc sụa, đưa tay lên vuốt nước ở mặt đi. Cô không nhớ tới rằng bản thân mình đang đội một lớp nguỵ trang.
Sau khi cô vuốt nước ra khỏi mặt mình, lớp makeup trên mặt cô cũng đã gọt rửa theo dòng nước, để lộ ra gương mặt xinh đẹp, làn da trắng sáng mịn màng không tì viết cùng với cặp mắt biếc long lanh biết hờn.
Triệu Khải đứng hình vài giây khi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần của cô ở khoảng cách gần này.
”Đào Đào, cậu không sao chứ?”
Lâm Phi Đào vừa được Triệu Khải đưa lên bờ thì lập tức Dạ Tước Du chạy đến đỡ cô.
Giờ đây toàn thân cô ướt như chuột lột, bộ đồ cô đang mặc trên người ướt sũng bó sát lấy người cô, để lộ ra đường cong đẹp đẽ hình chữ S. Nhìn vóc dáng hiện tại của Lâm Phi Đào đào khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều đứng hình chôn chân tại chỗ.
”Đây… đây là Lâm Phi Đào sao?”
Cẩm Tú Ngôn ở phía xa nhìn về phía Lâm Phi Đào, ánh mắt cô ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp vẹn toàn của Lâm Phi Đào.
Nhỏ xấu xí ngày nào vẫn hay bị cô ta trêu đùa vậy mà giờ đây lột xác trở thành tiên nữ trên trần gian.
Cẩm Tú Ngôn hai tay siết chặt để bên hông, ánh mắt hiện lên đỏ ửng trong hốc mắt.
Không ngờ nhan sắc của Lâm Phi Đào lại đẹp hơn Cẩm Tú Ngôn khiến cho cô ta có chút ghen tị.
Cẩm Tú Ngôn cảm thấy hối hận khi thay Lâm Phi Đào báo danh hoa khôi, cô ta chỉ không ngờ rằng thời gian qua Lâm Phi Đào lại đốt lột đi học.
Từ đắc ý kiêu ngạo giờ đây trở thành hụt hẫng hối hận. Cẩm Tú Ngôn ước gì bên tay cô ta có một chiếc búa lớn để đập tan dãy núi cao nguyên đồ sộ mà hét lớn, tại sao lại dối lừa lòng tin của người khác vậy chứ?
Cẩm Tú Ngôn ban đầu vốn tưởng vị trí hoa khôi sẽ thuộc về tay mình, nhưng e rằng vị trí đó không xứng cho cô ta, giờ đây cô ta có thêm tình địch đối đầu kịch liệt, đó là Lâm Phi Đào.
Cẩm Tú Ngôn hốc mắt chẳng mấy chốc đã tràn đầy giọt lệ từ từ chảy xuống làn da đang dang dở tô son phấn, một bên tay khẽ lay cánh tay người bên cạnh.
”Mặc Ái Diễm!”
Cẩm Tú Ngôn uất ức gọi tên người đứng bên cạnh mình, giọng nói run rẩy.
”Đó chính là Lâm Phi Đào, con nhỏ xấu xí quê mùa kia sao?”
Mặc Ái Diễm hai tay khoanh tròn trước ngực, không thèm liếc nhìn khuôn mặt đáng thương của Cẩm Tú Ngôn, cô ta nhếch mép nở một nụ cười đắc ý.
”Phải, chính là cô ta!”
Mặc Ái Diễm vẫn nhìn ánh mắt chăm chú vào nhan sắc của Lâm Phi Đào, cô ta cũng không ngờ rằng vẻ đẹp thật của Lâm Phi Đào không giống như những gì lời nói chị cô ta đã từng kể.
Mặc Ái Diễm là nhị tiểu thư của Mặc gia, về nước cùng với Mặc Ái La. Mới đầu Mặc Ái Diễm chưa có dự định tìm trường để học, sau khi nghe chị gái nói về việc anh rể tương lai có ý định huỷ bỏ hôn ước, Mặc Ái Diễm có chút ngạc nhiên mà tò mò hỏi chị mình.
Khi nghe lời nói uất ức nghẹn vào của chị gái, Mặc Ái Diễm quyết định nhập học vào ngôi trường mà Lâm Phi Đào đang học, mục đích của cô ta chủ yếu là giám sát hành động thất thường và đáng chú ý của Lâm Phi Đào.
Sau một hồi giám sát, Mặc Ái Diễm và chị mình quyết định lên kế hoạch hãm hại Lâm Phi Đào.
Và rồi kế hoạch thứ nhất của hai người cũng đã thành công, đó chính là cho mọi người toàn trường biết được nhan sắc thật sự của Lâm Phi Đào, từ đó kế hoạch của bọn họ mới thật sự hiệu nhiệm để gán cho cô một tội danh “trà xanh” và “Tuesday”
Cẩm Tú Ngôn nghe người bên cạnh nói vậy, tâm trạng của cô ta gần như sụp đổ hoàn toàn.
Vậy là cuộc thi hoa khôi lần này lẽ nào thuộc về Lâm Phi Đào ư? Đáy lòng Cẩm Tú Ngôn nổi lên cơn tức giận.
Cô ta hận, hận vì không nhục mạ Lâm Phi Đào lại còn mất đi ngôi vị quán quân của hôi khôi. Nếu như giết người không bị phát luật trừng trị thì có lẽ Cẩm Tú Ngôn không do dự gì mà nhào tới xé xác Lâm Phi Đào thành trăm mảnh.