Trở về trung tâm thành phố Adelaide, Trâm Anh chủ động đặt một phòng khách sạn hai người ở, kéo theo tâm trạng căng thẳng, trông nàng mệt lả đi như muốn kiệt sức.
Sự biến mất đột ngột của Trâm Anh những ngày gần đây khiến mọi người trong gia đình cùng bạn bè đồng nghiệp không khỏi lo lắng. Lý giải cho hàng chục cuộc gọi điện thoại suốt từ sáng sớm, nàng phiền não khi phải bịa ra cả trăm lý do biện minh cho sự biến mất của bản thân.
Tố Đoan chân tay rảnh rỗi nhưng tâm hồn thì treo lủng lẳng trên mây, chỉ biết ngồi đơ ra nhìn nàng đi đi lại lại nói chuyện điện thoại với giọng điệu có chút cáu bẳn.
“Mày phải nhanh chóng đưa Tố Đoan trở về thôi, Hoàng Quân Thụy bắt đầu nảy sinh nghi ngờ rồi. Dạo gần đây anh ta khăng khăng muốn vào trong đích thân kiểm tra tình hình nhưng tao ngăn cản, riết rồi giờ bắt đầu đi tìm mày để hỏi chuyện đó.”
Trâm Anh lo ngại, đưa tay lên miệng cắn trong vô thức.
Khó khăn lắm nàng mới gian lận được vài ngày nghỉ ngơi ở bên Tố Đoan, nhất định không thể quay trở về uổng phí như thế này được.
“Tao chỉ cần mấy hôm nữa thôi, mày cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, nếu về trong thời điểm này tao sợ sẽ không có lần sau nữa.”
Bác sĩ Hân bất lực đập tay lên trán âm thầm bức xúc với tâm tình còn mải mê với hạnh phúc của nàng. Nhưng vì “tình bạn cao cả”, cô ấy thở dài một hơi, không giúp thì ngủ sẽ không ngon giấc.
“Được rồi, chuyện đó để tao dùng thử cách khác xem có hạ nhiệt được phía Hoàng Quân Thụy hay không, nhưng hai bác nhà mày thì e là tao không giải quyết nổi đâu.”
Bố mẹ Trâm Anh thì đơn giản, chỉ cần một giỏ hoa quả kèm theo vài câu thăm hỏi là có thể dễ dàng vắng mặt tới tận tháng sau cũng được. Nàng dặn dò bác sĩ Hân tận tình, việc này đương nhiên là giao lại cho cô ấy. Một người khéo ăn nói như bác sĩ Hân, khua môi múa mép cùng cái bộ dạng con nhà người ta thì dụ dỗ thành công bố mẹ Trâm Anh cho nàng đi phông bạt cả giang hồ là chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Thương lượng xong xuôi, Trâm Anh cúp máy. Ngoài trời cũng đã chuyển tối, nàng phải đi tắm rửa để cùng Tố Đoan đi ăn tối.
Cô thì cứ ngồi đó, nghịch nghịch mày mò chiếc máy ảnh trên tay, chỉ chờ mỗi nàng tắm xong sẽ liền xuất phát.
*Tách*
Âm thanh của film được đẩy ra dừng lại, Đoan ảm đạm nắm lấy mép của film đẩy và lấy film ra khỏi máy ảnh.
Là một tấm selfie.
Cô cầm bức ảnh trên tay, nhìn chăm chú vài giây rồi lại tự bật cười, giễu cợt hình hài của chính mình trong tấm hình.
“Xấu thật.”
Nói là làm, bức ảnh do chính chủ chê xấu thì tất nhiên tương lai phải nằm trong sọt rác. Tố Đoan đi lại gần, không thương tiếc ném thẳng tay tấm hình vào sọt đựng rác.
Đột nhiên chuông điện thoại ở trên bàn réo rắt inh ỏi, cô vội vã quay lại cầm điện thoại của Trâm Anh lên xem.
“Khải…”
Đang phân vân không biết có nên nghe máy hay không thì nàng từ trong phòng tắm nói vọng ra:
“Em nghe máy giùm chị đi, không cần trả lời gì nhiều, chỉ cần nói chị đang đi công tác ở nước ngoài, rất bận!”
Đoan nghe lời vô điều kiện, trượt ngón tay trên màn hình, nhẹ nhàng đưa lên tai nghe đầy lịch sự.
“Trâm Anh! Em đang ở đâu vậy? Anh thật sự nhớ em rất lắm, mấy ngày hôm nay em biến mất có biết làm anh lo lắng lắm không?”
Nhớ em rất nhiều…?
Nhớ Trâm Anh rất nhiều…?
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Nghe giọng nói có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.
Tố Đoan im lặng rất lâu, bản tính suy nghĩ nhiều của cô bắt đầu trỗi dậy, hàng vạn câu hỏi nảy nở liên tục trong đầu.
“Trâm Anh? Em có nghe thấy anh nói không?”
“…Anh là ai?”
Lê Ngọc Khải nhíu mày khó hiểu, tò mò về danh tính của người ở đầu dây bên kia nhưng miệng vẫn dõng dạc lên tiếng, bỏ quên lời hứa ngày hôm ấy, bất chấp sự thật là bản thân đang theo đuổi Trâm Anh, tính toán một bước lên ngôi trong lòng của những người xung quanh nàng:
“Tôi là bạn trai của Trâm Anh, còn cô là ai? Sao lại cầm máy của cô ấy?”
“…”
“Bạn trai ư?”
“Phải!”
“Tôi…tôi là thư ký của chị ấy.”
Thì ra là thế.
Người này tự xưng là bạn trai của nàng, vậy còn cô thì sao?
Hoá ra…
Trâm Anh đã lừa dối cô bấy lâu nay.
Mối tình đầu đời của cô…
Trái tim nín lặng, thoi thóp vì bất ngờ.
Ánh nhìn trân trân xoay chuyển chậm rì về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng, người mà cô yêu đang ở trong đó.
Cảm thấy sao mà đau nhói thế này…
Tưởng là bạn gái của mình, hoá ra lại đường đường chính chính thuộc về người khác.
“Vậy nói tôi biết Trâm Anh đang ở đâu, tôi sẽ liền tới đó gặp cô ấy!”
“…”
“Này cô…này cô! Làm ơn đi! Tôi thật sự rất muốn gặp Trâm Anh!”
“Chúng tôi đang ở trung tâm thành phố Adelaide.”
“Cái gì? Từ đây tới Adelaide cũng phải mất gần một ngày…thôi không sao, nói cô ấy chờ tôi…”
“Anh và chị ấy đã bên nhau được bao lâu rồi?”
Bỏ lại cái tôn nghiêm của bản thân đi, quyết định ngắt lời anh ta để ưu tiên giải đáp khó chịu trong lòng trước đã.
Cô khó chịu.
Cảm giác như là yêu mà không có được, là buông bỏ nhưng không nỡ, là cầu mà không thể được, là mất mà không cam tâm.
Ai mà ngờ được lại có ngày Tố Đoan cô phải đi hỏi về thứ tình yêu sai trái của nàng.
Ai mà ngờ được lại có ngày Trâm Anh làm cô phải đau đớn như thế này.
“Cũng hơn nửa năm rồi.”
Hơn nửa năm nay trong thời gian cô ngồi trại, nàng thường xuyên biệt tăm rất lâu, có khi mấy tháng mới tới thăm một lần.
Cô đã chờ nàng biết bao nhiêu lần, từng giây từng phút trôi qua cứ như là đóng băng. Tất cả mọi cố gắng chỉ để được nhìn thấy bóng dáng của Trâm Anh sưởi ấm trái tim cô đơn lạnh lẽo của cô nơi ngục tù.
À…
Hoá ra là vậy.
Nàng đã cùng với người đàn ông này…
Họ đã cùng với nhau…
Ngay cả khi cô chờ đợi nàng tới héo mòn trong cái nhà đá chết tiệt ấy.
Thế mà cô vẫn không hề hay biết, vẫn luôn tin tưởng nàng, vẫn luôn thông cảm cho nàng, vẫn luôn nghĩ rằng ngoài kia còn bao nhiêu bộn bề chờ một người ưu tú như Trâm Anh giải quyết. Rồi sau tất cả, nàng liền trở về bên cô…
“Chị ấy…có yêu anh nhiều lắm không?”
“Yêu. Rất yêu. Cô ấy rất yêu tôi. Dù cô ấy có hay lạnh nhạt, đôi chút phũ phàng, nhưng tôi biết chẳng qua chỉ là cô ấy ngại thể hiện tình cảm mà thôi.”
Anh ta nói một tràng với giọng điệu khẳng định chắc nịch.
Nhưng sự thật đâu nào phải như thế, tất cả đều là trong trí tưởng tượng của anh ta tự tạo dựng nên, một khung cảnh tình yêu với nàng thật ngọt ngào, thật thơ mộng, nó khiến anh ta khao khát có được Trâm Anh nàng nhiều hơn.
“Anh yêu chị ấy ư…? Tôi cũng yêu Trâm Anh nhiều lắm…”
“Cô nói cái gì? Ý cô là sao?”
“Không có gì, tôi sẽ chuyển lời của anh tới chị ấy, hẹn gặp lại.”
Tố Đoan cúp máy, điện thoại vô tình trượt ra khỏi tay nhưng không có ý định nhặt lại.
Ngồi thụp xuống nền gạch lạnh giá mà cảm giác da thịt buốt cũng đâu bằng trái tim của cô hiện tại.
Sao mà đau quá.
Sao mà tàn nhẫn quá.
Trâm Anh còn có thể làm ra được loại chuyện đáng khinh bỉ như thế này cơ à?
Nàng bước ra khỏi phòng tắm, miệng vẫn còn ngân nga bài hát mà mình yêu thích.
Nàng thấy Tố Đoan đang ngồi bất động trên nền đất, dáng vẻ cô đơn hiu quạnh đến đáng thương.
Nàng không màng tất cả mà lao tới ôm cô vào lòng, làn da còn đọng vài giọt nước chưa kịp lau khô, chúng thấm nhuần cùng nước mắt của cô trôi thành dòng.
“Em làm sao thế? Có phải đau ở đâu không?”
Tố Đoan lúc nào cũng vậy, chỉ cần nước mắt rơi là không muốn mở miệng nói chuyện, những lúc như thế này, một cái ôm mới khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Nhưng mà lần này muốn tâm trạng ổn định thì thật là khó…
Trâm Anh khẽ buông vòng tay, đặt hoàn toàn khuôn mặt của em trong tầm mắt.
Vì sao Tố Đoan đau đớn, Trâm Anh nàng còn cảm giác nhói quặn phần hơn.
Nàng thấy cô khóc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ tràn mi. Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, tuy không mếu máo nhăn nhó nhưng đủ làm con tim nàng như bị cào xé tả tơi.
Trâm Anh ân cần lau hai bên má em, mong sao đừng ướt thêm nữa.
Đáng tiếc thay, dù nàng có nài nỉ thì mọi thứ vẫn y nguyên như vậy mà thôi.
Biết là bản thân sẽ không thể moi móc được cô mở miệng ra nói chuyện, đành nhìn xuống chiếc điện thoại rơi ngay bên cạnh. Màn hình đã vỡ tan, dự báo mối quan hệ của cô và nàng cũng sẽ như vậy chăng?
Trâm Anh bấm nút mở nguồn, may sao nó vẫn còn hoạt động.
Nàng cố chấp mở lại lịch sử cuộc gọi tới.
…
Khải.
Một cái tên nghe thôi đã thấy phiền phức ập tới.
Trâm Anh bồn chồn lo lắng, nàng hoảng sợ trong lòng.
Phản ứng này của Tố Đoan có phải là vì anh ta đã nói điều gì không nên nói hay không?
Nàng căn bản là không làm gì có lỗi với cô cả, trước nay trái tim đều một mực chung thủy với cô. Nếu như Lê Ngọc Khải thật sự nói gì đó không hay với Tố Đoan bé nhỏ của nàng, chỉ sợ cô sẽ không còn tin tưởng vào nàng, sẽ ghét bỏ nàng mất.
“Anh ta đã nói gì với em có phải không?”
“…”
“Hãy trả lời chị đi mà, xin em đừng im lặng…”
Tố Đoan của nàng bây giờ trông thật đáng sợ và xa lạ. Cô thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt đếm xỉa tới nàng, một thái độ khinh bỉ thất vọng. Nó khiến Trâm Anh cảm thấy hổ thẹn, giống như khoảng cách của hai người đang lớn dần.
Nàng ghét khoảnh khắc này.
Nàng ghét cái cách mà cô thể hiện thái độ với nàng, chúng khiến nàng đau khổ và bứt rứt khó chịu.
Không thể chịu đựng thêm được nữa.
Trâm Anh bật khóc nức nở.
“Xin em đừng như vậy…đừng khiến chị cảm thấy như bản thân mình đang đánh mất em.”
“…”
“Anh ta nói chị là bạn gái của anh ta. Có phải như vậy không?”
“Không…không đâu, em phải tin chị!”
“Hai người thậm chí còn ở bên nhau hơn nửa năm…ngay cả khi chị đang ở bên em, ngay cả khi chính miệng chị nói yêu em ư?”
Trâm Anh hiểu rồi, cô là đang hiểu lầm nàng. Chỉ cần giải thích mọi chuyện trước đây, cô chắc chắn sẽ trở lại như cũ.
“Hãy nghe chị nói, hãy nghe chị nói một lần thôi rồi em sẽ hiểu.”
Tố Đoan nuốt nghẹn, ánh mắt trở về lạnh nhạt như lần đầu hai người gặp nhau. Đầu yên lặng quay sang hướng khác, mặc Trâm Anh muốn nói gì thì nói.
“Anh ta là Lê Ngọc Khải, em biết đúng không? Đoan biết anh ta mà đúng không? Anh ta là con trai của Lê Ngọc Bá.”
Nói nửa chừng Trâm Anh bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh, lời nói trở nên khó nghe bởi vừa nói vừa khóc nấc lên, không mủi lòng thì đúng thật là tinh thần sắt đá.
“Hức!…chị phải giả vờ yêu anh ta để lấy chứng cứ tống Lê Ngọc Bá vào tù…hức…em có biết…hức…mỗi lần anh ta ôm chị, có bao nhiêu ruột gan chị đều muốn nôn mửa cho bằng sạch không? Hức!”
“Vậy mà bây giờ em lại trách móc chị bằng thái độ đó sao?…Đoan? Hức!”