Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn Hoắc Gia Lan và Bạch Cần Nghỉ đôi co, thình lình đặt ra câu hỏi: “Hoắc Gia Lan, tại sao Bạch Cẩn Nghi phải đợi sáu năm sau khi bố cô qua đời mới lấy điện thoại di động của bố cô? Thật sự không phải là mẹ cô tự mình đưa cho Bạch Cẩn Nghi sao?”
“Đúng vậy! Nếu như tôi muốn lấy, trước kia bố cô đã tặng cho tôi rồi!”
Bạch Cẩn Nghỉ không ngờ Cố Niệm Chỉ lại nói giúp mình, lập tức buột miệng nói theo.
“Bà đừng tự đề cao bản thân nữa. Bà yêu thầm bố tôi cả một đời, bố tôi thậm chí còn không thèm nhìn bà một lần.” Hoắc Gia Lan liếc nhìn Bạch Cẩn Nghỉ với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, “Cho dù bà quỳ xuống van xin hố tôi, bố tôi cũng sẽ không đưa chiếc điện thoại di động này cho bà. Huống chi cục pin trong chiếc điện thoại đó, còn là do người trong lòng bố tôi làm cho ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không…”
Hoắc Gia Lan nói xong liền biết hỏng bét rồi, cô ta vội vàng lấy tay che miệng mình lại, chán nản cúi đầu xuống.
“Người trong lòng của bố cô ư? Chẳng lẽ không phải là mẹ của cô sao?”
Cố Niệm Chỉ hạ thấp giọng hỏi.
Khóe miệng Hoắc Gia Lan giật giật, cô ta nhắm chặt mắt lại, không chịu nói tiếp.
Trong mắt Bạch Cẩn Nghỉ lóe lên một tia sáng độc ác, ném ánh mắt về phía vị mỹ nữ chân chính đang ngồi trên hàng ghế nghe xử án bên phía Cố Niệm Chi.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy cổ điển hiệu Chanel màu xanh tím điểm xuyết những bông hoa tuyết, trên cổ khoác hờ một chiếc khăn lụa hiệu Hermes màu vàng cam có hoa văn hình bánh lái.
Làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khiến cho người khác không thốt nên lời.
Bà ấy ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hoác Thiệu Hàng khí thế mạnh mẽ, nhưng vẫn có sức quyến rũ khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Bà ấy chính là Tống Cẩm Ninh, là Tống Cẩm Ninh đã khôi phục sự minh mẫn, tuổi thật đã sắp năm mươi rồi, nhưng nhìn lại như chỉ mới ngoài ba mươi.
Chính người phụ nữ này đã chiếm giữ toàn bộ tinh thần của Hoắc Quân Nguyên.
Đôi tay của Bạch Cẩn Nghi lại bát đầu run rẩy không thể khống chế nổi. Bà ta nghe thấy giọng nói của mình bật thốt lên: “Ha ha, Hoắc Quan Nguyên đã bao giờ từng yêu La Hân Tuyết đâu chứ? Hoác
Gia Lan, cô đừng cố gắng tự đề cao mẹ mình nữa!”
“Cho dù bố tôi không yêu mẹ tôi thì cũng không bao giờ yêu người đê tiện như bà!” Hoắc Gia Lan chế giễu lại, “Bà không chiếm được bố tôi bèn quyến rũ chú hai của tôi, bà không cần mặt mũi nữa sao? Đúng rồi, loại người như bà đâu có biết xấu hổ, lại còn nhất quyết muốn đuổi cùng giết tận người phụ nữ bên cạnh bố tôi! Bà giết mẹ tôi, lại không chịu buông tha cho thím hai của tôi. Trong lòng bà mưu toan những chuyện xấu xa gì, bà tưởng người khác không biết ư?!”
“Cô câm miệng lại!”
Vết sẹo sâu nhất dưới đáy lòng Bạch Cẩn Nghi bị Hoắc Gia Lan vạch trần trước mặt mọi người nên lập tức giận dữ đến nỗi giậm chân. Vốn đI đời này của bà ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại lần lượt thua trắng trong tay Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Nguyên.
Người trước khiến cho bà ta nảy sinh sự nghi ngờ với năng lực của mình, kẻ sau khiến cho bà ta nảy sinh sự nghỉ ngờ với sức quyến rũ của mình.
Nhiều năm như vậy, nếu không phải do Hoắc Quan Nguyên đã chết sớm và Tống Cẩm Ninh điên khùng đã lâu, chỉ sợ chính bà ta cũng đã bị những toan tính đố ky thiêu đốt tâm tư này đục khoét xương cốt hàng đêm đến nỗi biến thành kẻ điên rồi…
“Sao tôi phải câm miệng?! Sự thật chính là bà hận mẹ tôi, cho nên cướp điện thoại di động của bố tôi, cuối cùng giết chết mẹ tôi!”
Hiện tại, Hoắc Gia lan không vòng vo nữa mà một mực chỉ chứng nói chính Bạch Cẩn Nghỉ đã giết mẹ mình.
Hơn nữa, Bạch Cẩn Nghi quả thật đã giữ điện thoại di vật của Hoắc Quan Nguyên, toàn bộ chứng cứ đều cực kì bất lợi với bà ta.
Nhưng mà Kim Đại Trạng vẫn rất bình tĩnh, không chút lo lắng nào. Bởi vì tất cả những gì Hoắc Gia Lan nói đều là nói miệng không bằng chứng, chỉ một chiếc điện thoại di động vẫn không thể chứng minh Bạch Cẩn Nghi chính là hung thủ giết người.
Lúc này, Cố Niệm Chỉ lại vặn hỏi Bạch Cẩn Nghỉ: “Nhà Vật lý Bạch, xin hỏi vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời, rốt cuộc bà đi tìm La Hân Tuyết vì chuyện gì?”
Bạch Cẩn Nghi khăng khăng không nhận: “Luật sư Cố, tôi nghĩ là cô hỏi sai rồi, đêm hôm đó tôi không hề tới phòng La Hân Tuyết.”
“Nhưng Hoắc Gia Lan nói cô ấy thấy bà đi từ trong phòng La Hân Tuyết ra, hơn nữa, trong tay bà còn có điện thoại di vật của Hoắc Quan Nguyên.”
Cố Niệm Chi nhíu mày, vô cùng điềm tĩnh phản bác Bạch Cẩn Nghi.
Luật sư Kim Đại Trạng của Bạch Cẩn Nghi đứng lên phản bác Cố Niệm Chỉ: “Phản đối luật sư bên nguyên dùng lời nói không có chứng cứ công kích đương sự của tôi.”
Ông ta nhìn về phía thẩm phán: “Chúng tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng Hoác Gia Lan cũng có động cơ sát hại mẹ của cô ta. Tuy nhiên, chúng tôi không có chứng cứ, cũng giống như luật sư Cố chỉ chứng đương sự của tôi, kỳ thật cô ấy cũng không có chứng cứ.”
Bấy giờ, Cố Niệm Chi mới mỉm cười, hỏi Bạch Cẩn Nghi lần nữa: “Tôi hỏi lại bà một lần nữa, vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời, rốt cuộc bà đã vào phòng bà ấy để làm gì?”
Ánh mắt Bạch Cẩn Nghỉ lóe lên, thầm nghĩ những người này hoàn toàn không biết rõ dụng ý thực sự liên quan tới chuyện chiếc điện thoại di động, cho dù điện thoại ở trong tay bà ta thì thế nào?
Bởi vậy bà ta lại tiếp tục lắc đầu: “Điện thoại là do La Hân Tuyết đưa cho tôi từ trước đó rồi. Đêm hôm ấy, tôi cũng không hề tới phòng La Hân Tuyết.”
“Vậy thì thật ngại quá nhỉ.” Cố Niệm Chí phì cười, quay đầu nhìn về phía những người ngồi trong tòa án. Ánh mắt của cô lướt qua khuôn mặt từng người trên tòa, sau đó nhìn về phía thẩm phán:
“Thưa ngài thẩm phán, ở chỗ tôi có một bản ghi chép các cuộc gọi trong điện thoại La Hân Tuyết do công ty di động cung cấp. Bên trong có một dãy số, vào mấy ngày trước hôm La Hân tuyết qua đời, dãy số này đã trò chuyện cùng bà ấy rất thường xuyên, lần trò chuyện cuối cùng, chính là sáu tiếng trước khi La Hân Tuyết qua đời, cũng chính là đêm trước khi bà ấy qua đời.”
Bạch Cẩn Nghi nhắm mắt lại, không để ý tới Cố Niệm Chỉ.
“Dãy số gì?” Kim Đại Trạng có chút bất an, ông ta nhìn nhìn Bạch Cấn Nghị, rồi lại nhìn về phía Cố Niệm Chỉ, “Có thể cho tôi xem qua một chút không?”
“Đương nhiên là có thể.” Cô Niệm Chi đưa bản ghi chép cuộc gọi do công ty đi động cung cấp cho Kim Đại Trạng xem, “Số điện thoại này, luật sư Kim thấy quen chứ?”
Kim Đại Trạng vừa nhìn xong, sắc mặt lập tức xám ngoét như màu đất, khóe mắt không ngừng giật run lên.
Dãy số đó, không ngờ lại chính là số điện thoại cá nhân của Bạch Cấn Nghi.
Đương nhiên Kim Đại Trạng biết dãy số này.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩn Nghị, thấy bà ta thậm chí còn không thèm mở mắt ra nhìn, đành phải nghiến răng, nói với Cố Niệm Chi: “Chuyện này có thể chứng minh được điều gì chứ?
Quan hệ của đương sự tôi và người nhà họ Hoắc đều rất tốt, bình thường gọi vài cuộc điện thoại thì có gì khác thường?”
“Đúng, chuyện đó không tính là khác thường. Thế còn cái này thì sao? Cũng không xem là khác thường ư?”
Cố Niệm Chỉ vỗ tay một cái, bóng đèn trong tòa án đột nhiên tối sầm. Ngay sau đó, màn hình lớn trên mặt tường tòa án mở ra và phát một đoạn video ngắn.
Nhìn qua thì hình ảnh này đã được vài năm rồi, cũng không được rõ nét lắm, chắc là đã dùng kỹ thuật phục chế.
Nhưng hiệu quả của camera vô cùng tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng một người phụ nữ đi tới gõ cửa một căn phòng. Cửa phòng mở ra từ bên trong, một người phụ nữ khác gật đầu với bà ta, nghiêng người cho bà ta bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cố Niệm Chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Nghi và Kim Đại Trạng, “Hai người đều nhìn thấy rồi chứ? Đây là đoạn video được camera giám sát của nhà họ Hoắc quay lại vào mười năm trước. Tuy băng ghi hình này đã bị người ta cố ý phá hoại, đồng thời có ý tiêu hủy, những kẻ đó đã đánh giá thấp trình độ chú trọng bảo vệ băng ghi hình của Bộ Quốc phòng. Chúng tôi đã tìm được đĩa băng chính từng bị làm hỏng, và nó đã được sửa chữa phục hồi bằng công nghệ kỹ thuật số để khôi phục lại hiện trường vào thời điểm đó.”
Trên thực tế, đĩa băng ghi hình này là do Hoác Thiệu Hằng trăm phương nghìn kế tìm ra, sau đó lệnh cho Triệu Lương Trạch sửa chữa.
Người phụ nữ đi vào trong phòng, chính là Bạch Cẩn Nghỉ của mười năm về trước, còn người phụ nữ mở cửa, chính là La Hân Tuyết.
Cố Niệm Chỉ lại nói tiếp: “Thời gian ghi hình của đoạn video này, chính là vào đêm hôm La Hân Tuyết qua đời.”
Nói xong, cô nhìn Bạch Cẩn Nghi, nói thẳng vào vấn đề: “Nhà Vật lý Bạch, vì sao bà phải nói đối? Ngày đó, rõ ràng bà đã tới phòng của La Hân Tuyết, sao lại không thừa nhận? Có phải chính bà đã giết bà ấy, sau đó cướp điện thoại của Hoắc Quan Nguyên không? Sáu năm sau khi ông ấy gặp nạn, trên điện thoại đi động của ông ấy đã nhận được một nhóm tin nhắn số liệu, có phải đó chính là nguyên nhân bà giết La Hân Tuyết không?”
Bạch Cẩn Nghỉ đột nhiên mở to mắt, trợn trừng nhìn Cố Niệm Chi, gần như không thể tin được là cô gái mới tốt nghiệp đại học có nửa năm này lại chú ý tới nhóm tin nhắn số liệu trên điện thoại di động đó!