Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 271 : Giống như đã từng quen biết (5)


Translator: Nguyetmai

Ôn Thủ Ức không ngờ Cố Niệm Chi lại nói sang chuyện khác, không hỏi tiếp những chuyện liên quan đến Đậu Khanh Ngôn nữa, mà lại chuyển sang hỏi về quan hệ giữa cô ta và Hà Chi Sơ.

“… Chuyện này có liên quan tới vụ án hay sao?”

Ôn Thủ Ức lạnh nhạt đáp, ngậm chặt miệng lại, dáng vẻ không muốn nói thêm nữa.

“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Hai tay Cố Niệm Chi chống cằm, cười híp mắt nhìn Ôn Thủ Ức, “Cho nên cô nhất định phải trả lời.”

“Liên quan thế nào?” Ôn Thủ Ức nhất quyết hỏi cho tới nơi tới chốn, không chịu thôi. Cô ta thật sự không hiểu quan hệ giữa cô ta và Hà Chi Sơ thì có liên quan gì tới vụ án của Đậu Khanh Ngôn chứ.

“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu, “Tôi là Phó Giáo sư hay cô là Phó Giáo sư? Chuyện cô không hiểu lại đi đòi tôi giải thích, cô có xứng với chức danh Phó Giáo sư khoa Luật Đại học Harvard của mình không?”

“Cô cố tình cãi bướng!” Khóe mắt Ôn Thủ Ức không kìm được mà giật run lên, “Rõ ràng là cô căn bản không nói ra được nó có liên quan gì đến nhau!”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của cô, nhưng ngược lại, cô được mời tới để hỗ trợ điều tra, cho nên cô có nghĩa vụ phải trả lời các vấn đề tôi đưa ra.” Cố Niệm Chi đập bàn một cái rồi nói, “Bởi vì chuyện giữa cô và Đậu Khanh Ngôn còn kéo theo cả Giáo sư Hà nữa. Do đó, quan hệ giữa cô và Giáo sư Hà cũng là một trong những manh mối điều tra của chúng tôi. Cô Ôn, điều này rất khó hiểu sao?”

Ôn Thủ Ức tức nghẹn lời.

“Thật không thể tin được, với trình độ này của cô, làm thế nào mà cô lại có thể làm được luật sư trong một Văn phòng Luật lớn nhất nước Mỹ thế, đồng thời lại còn là Phó Giáo sư khoa Luật của Đại học Harvard nữa.” Cố Niệm Chi cúi đầu gõ một đoạn thoại ghi chú vào trong laptop, “Nói đi, đừng có chơi trò lừa gạt qua cửa trước mặt tôi.”

Đột nhiên Cố Niệm Chi nhớ ra trong phòng này có máy quay, phòng bên cạnh còn có Triệu Lương Trạch, trong lòng liền không khỏi dao động một chút. Cô cũng không muốn chuyện của mình và Hoắc Thiệu Hằng lại bị lộ ra bằng cách này.

Phủ định, nhất định phải phủ định.

Mà tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, cho nên cô nhất định phải di dời trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.

Cố Niệm Chi hơi mỉm cười, không ngờ trên mặt còn có thể ra vẻ trấn định, hoàn toàn không hề ửng hồng chút nào. Cô lắc đầu cười nhạo, “Cô Ôn, cô nhìn đâu mà thấy được rằng tôi yêu thầm Thiếu tướng Hoắc nhỉ? Nói chuyện thì phải có căn cứ, đừng nói tôi chỉ hươu bảo ngựa, mà chính cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy, cô tưởng rằng tôi không biết sao?”

“Sao tôi lại chỉ cây dâu mắng cây hòe chứ?”

“Cô đánh đồng tôi với Đậu Khanh Ngôn, còn không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Tôi không bị điên, cũng càng không ngu xuẩn như cô ta!” Cố Niệm Chi khinh thường duỗi một ngón tay trắng như tuyết ra lắc lắc, “Có điều, cô Ôn này, tôi cũng phải cảm ơn lời vừa rồi của cô, vì nó đã khiến tôi hiểu rõ vài điều. Thứ nhất, cô đã sớm nhìn thấy những bức hình ảnh đó, biết được Đậu Khanh Ngôn thầm mến Thiếu tướng Hoắc tới tình trạng không thể nào tự kiềm chế được nữa. Điều này cũng chứng tỏ rằng, lời cô nói với Trung tá Triệu Lương Trạch vừa rồi, là nói láo. Thứ hai, cô yêu thầm Giáo sư Hà, cũng đã tới tình trạng không thể nào tự kiềm chế được nữa rồi.”

Lúc đầu Ôn Thủ Ức còn thản nhiên với những lời của Cố Niệm Chi, nhưng khi nghe thấy Cố Niệm Chi nói đến chuyện mình thầm mến Hà Chi Sơ, cô ta lập tức nhảy dựng lên như gắn lò xo ở mông, phản bác: “Không phải thế! Cô nói vớ vẩn! Tôi không hề!”

“Có hay không, mọi người đều ngầm hiểu mà.” Cố Niệm Chi đóng laptop lại, “Cô có thể đi rồi.”

***

Trong phòng kế bên, Triệu Lương Trạch nhìn phòng thẩm vấn ở đối diện, rồi lại nhìn sang khuôn mặt không chút cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng, vừa lẩm bẩm tự hỏi, “… Niệm Chi yêu thầm Hoắc thiếu sao?!”

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.