Quả nho ướp lạnh lại mang theo chút hơi ấm lăn qua lộn lại giữa răng và môi của Cố Niệm Chi.
Hàm răng trắng bóc của cô mơ màng cắn vào nó, nước nho thơm ngọt thoáng chốc đã tràn đầy khoang miệng cô hương thơm, vị ngọt ngào, nhưng lại có cả vị hơi chua chua. Nhấm nháp tỉ mỉ lại hương vị kia thì lại thấy vị chua chua đó như rượu ngon say lòng người, giống như mùi vị của tình yêu vậy…
Cố Niệm Chi choáng váng muốn say, chẳng qua chỉ ăn có một quả nho thôi mà lại như uống cả một cân rượu ngon lâu năm vậy. Hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt sáng như sao khẽ khép hờ, trong vẻ mơ màng hiện lên sự quyến luyến và yêu thương vô hạn.
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng cười khẽ, bàn tay anh vững vàng đỡ sau gáy cô, đặt lên môi cô những nụ hôn triền miên vô tận. Cái lưỡi không chịu cô đơn thậm chí còn cạy mở môi cô, tiến vào bên trong tìm kiếm quả nho cô mới ngậm vào.
Cố Niệm Chi bị hôn đến nỗi như lọt vào trong sương mù, đôi mắt đen bóng lúc này giống như bị phủ lên một lớp thủy ngân đen mỏng manh, ý thức có chút hỗn loạn, thân thể như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp đến nỗi không gượng dậy nổi tinh thần. Nhưng lần này, trong đầu cô không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Hoắc Thiệu Hằng, “… Như thế này mới là tư thế chính xác để đút nho cho bạn gái ăn của anh.”
Anh ấy đã thừa nhận cô chính là bạn gái chính thức của anh rồi sao?
Cố Niệm Chi dần tỉnh táo lại, xấu hổ hỏi anh, “… Anh thừa nhận em là bạn gái của anh sao?”
Hoắc Thiệu Hằng hơi dừng một chút, mỉm cười nói, “Em nghĩ nhiều rồi, em còn chưa quyến rũ được anh mà.”
“Vẫn chưa sao?” Cố Niệm Chi bừng bừng lửa giận, cô đẩy lồng ngực đang đè xuống của Hoắc Thiệu Hằng ra, cụp mắt xuống, hàng mi dài thật dài run lên, “Nhưng vừa rồi rõ ràng anh nói rằng đây là cách chính xác để đút nho cho bạn gái ăn của anh mà…”
Hoắc Thiệu Hằng buông gáy cô ra, dời tay xuống dưới eo thon của cô, bình tĩnh nói, “Ừm, anh chỉ thị phạm cho em thấy, các đãi ngộ phúc lợi của bạn gái anh mà thôi.”
Đầu óc Cố Niệm Chi lập tức rơi vào trạng thái chết máy, “… Hả? Thế này cũng được sao?!”
“Muốn làm bạn gái của anh không?” Hoắc Thiệu Hằng kéo cô vào sát vào ngực mình, ôm chặt cô, môi vừa ngậm môi cô vừa thong thả nói khiến cho Cố Niệm Chi không thể nào tập trung tinh thần để nghĩ biện pháp đối phó.
Điện thoại của Đậu Khanh Ngôn ở trong tay của họ rồi, những người kia lấy được những bức ảnh này từ đâu?!
Chẳng lẽ Đậu Khanh Ngôn còn lưu giữ ở nơi nào khác ư?
Trong lúc Cố Niệm Chi hoài nghi, đột nhiên trông thấy sắc mặt Đậu Khanh Ngôn trong video biến đổi hoàn toàn. Cô ta chợt quay người. Khi trông thấy những bức ảnh kia trên màn chiếu, cô ta còn kinh ngạc hơn cả Cố Niệm Chi, vội che miệng lại, suýt chút nữa là hét ầm lên.
Đậu Hào Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, vội nói mấy câu vào micro trên tai nghe mình.
Những hình ảnh trên video nhanh chóng bị tắt đi, cả tấm màn chiếu tối đen lại.
Toàn thân Đậu Khanh Ngôn run lập cập, đứng cũng không vững nữa, hoàn toàn không biết tại sao những bức ảnh cô ta đã cài thêm mật mã đó lại xuất hiện trong bộ phim ngắn du học của mình…
Sắc mặt của Thủ tướng đứng dưới sân khấu cũng không tốt hơn Đậu Khanh Ngôn trên sân khấu là bao, chỉ có Đậu Ái Ngôn cười hì hì nói với Hà Chi Sơ đứng bên cạnh mình, “Luật sư Hà, không ngờ chị tôi lại còn là một đôi với Thiếu tướng Hoắc đấy… Vừa rồi bọn họ còn giả vờ là người xa lạ nữa cơ, thú vị thật! Họ đang chơi trò yêu đương bí mật sao?”
Hà Chi Sơ mỉm cười, đưa tay bỏ một quả nho vào trong miệng, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh vang lên, “Chuyện này cô phải hỏi chị cô và Thiếu tướng Hoắc chứ, tôi không biết được.”
“Ngài Thủ tướng, chúc mừng ngài!”
“Thật không ngờ đấy, hóa ra bao nhiêu năm nay Thiếu tướng Hoắc không có bạn gái, là vì chờ cô Đậu.”
“Lần này cô Đậu du học trở về, phải chăng là chuyện vui sắp tới rồi?”
“Phu nhân Thủ tướng, chúc mừng bà sắp gả được con gái, tới lúc đó đừng quên mời chúng tôi uống chén rượu mừng nhé!”
Mấy bức ảnh này như một tảng đá làm dấy lên ngàn cơn sóng dữ, kéo theo cả ngàn trận phong ba…