Editor: Nguyetmai
Dường như Đậu Khanh Ngôn chưa từng nghe ai nói năng như vậy với mình bao giờ nên sửng sốt một lát mới nhíu mày nói: “Sao em lại nói chuyện kiểu như thế? Cái gì gọi là IQ thấp bẩm sinh?”
“IQ thấp bẩm sinh là tên gọi trong Y học, còn nói một cách dân dã là thiểu năng trí tuệ.” Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên từ trong đáy lòng, cháy hừng hực trong đôi mắt. Cô nắm chặt hai bàn tay, kiềm chế sự kích động đến mức muốn đánh mạnh vào mặt Đậu Khanh Ngôn một cái của mình, giọng nói của cô lạnh lẽo đến thấu xương giống như được ngâm trong đầm nước lạnh cả nghìn năm rồi vậy: “Thiểu năng trí tuệ, bây giờ chị nghe đã hiểu chưa?”
“Chưa nghe bao giờ.” Đậu Khanh Ngôn càng nhíu mày chặt hơn, khẽ lắc đầu, “Thôi bỏ qua đi, em còn ít tuổi quá, cũng không nói rõ được với em những chuyện này.”
“Sao mà không nói rõ được?” Cố Niệm Chi đưa tay ra với Đậu Khanh Ngôn, “Đưa điện thoại của chị cho tôi, tôi có vài lời muốn hỏi chị.”
Đậu Khanh Ngôn cảm thấy thái độ của Cố Niệm Chi có chút thay đổi, liền giật mình, đưa luôn điện thoại cho cô ấy, mỉm cười nói: “Em gái đáng yêu muốn hỏi chị chuyện gì nào?”
Giọng nói của cô ta nghe buồn nôn đến mức Cố Niệm Chi nổi hết da gà. Khóe miệng cô khẽ giật, cô cầm lấy điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, xem tiếp những bức ảnh kia, hỏi: “Đây là ảnh chụp từ sáu, bảy năm trước à?”
“Ừ, em nhìn trên ảnh còn có ngày đấy.” Đậu Khanh Ngôn ghé đầu vào sát tay Niệm Chi để nhìn những cái ảnh kia, lại thở dài lần nữa nói: “Không thể ngờ được khi đó bọn chị tốt đẹp như vậy, sao lại đến nỗi mỗi người một ngả như ngày hôm nay chứ?”
Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, nhìn kĩ những bức ảnh kia một lần nữa, nhận ra những bức ảnh này không có địa chỉ, đành phải miễn cưỡng tập trung vào chi tiết, lại hỏi tiếp: “Hồi đó hai người ở đâu vậy? Nhìn phong cảnh nơi này rất đẹp đấy chứ…”
Đậu Khanh Ngôn lấy cánh tay khẽ cọ vào cạnh tai, mỉm cười nói: “Ở thành phố C, em đã từng đến chưa?”
“À, tôi vẫn sống ở thành phố C mà, mới vừa tới Đế đô thôi.” Cố Niệm Chi nhìn chăm chú một chút những bức ảnh kia, lại hỏi: “Chị chắc chắn là ở thành phố C chứ? Chỗ hai người ở chung ấy?”
Dáng vẻ của Đậu Khanh Ngôn như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, giọng nói dừng một chút, sửa lại lời nói: “À, chị nhớ nhầm rồi, hình như không phải ở thành phố C, nhưng cụ thể là ở đâu thì em đừng hỏi, dù sao em cũng chưa từng đến đâu.”
“Chị còn dám dọa dẫm tôi à? Hơn nữa, từ đầu đến cuối chị cũng có khách khí với tôi đâu? Chị còn có thể không khách khí được hơn nữa cơ à?” Cố Niệm Chi cũng không muốn phí lời thêm, “Điều quan trọng hơn nữa đó là, chị Đậu này, sáu, bảy năm trước, chị và Hoắc thiếu đều là quân nhân, mà còn là quân nhân của Cục tác chiến đặc biệt, hai người không thể tùy ý ra nước ngoài được. Nhưng theo lời chị nói thì hai người không chỉ ra nước ngoài, mà còn đi mấy nước khác nhau, ở chung với nhau, thậm chí còn chụp những bức ảnh thân mật này. Liệu có phải tôi có thể kết luận rằng, thực chất không phải hai người tự ra nước ngoài, mà là đi vì việc công. Đúng không nhỉ?”
Trong lòng Đậu Khanh Ngôn trầm xuống, không kìm được lùi lại hai bước, nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt khó tin. Dường như cô ta không thể tin vào tai mình, càng không dám tin có người thông minh như vậy, chỉ dựa vào mấy bức ảnh lại có thể nói đúng đến tám, chín mươi phần trăm chuyện năm đó.
“Cô… cô đang nói cái gì? Tôi không hiểu ý cô.” Đột nhiên Đậu Khanh Ngôn nhớ ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhớ ra tuyệt đối không được công khai những bức ảnh kia để người khác nhìn thấy, nên không khỏi càng bối rối hơn. Cô ta không còn chú ý được đến lễ độ và hình thức nữa, bổ nhào cả người tới, “Trả điện thoại cho tôi!”
“Không trả! Không trả!”
Thân thủ nhanh nhẹn của Cố Niệm Chi hơi dịch sang bên cạnh, chạy nhanh ra khỏi góc tường khuất bị ngăn cách bởi tấm bình phong này, chạy ra ngoài phòng khách.
“Ngăn cô ta lại!”
Đậu Khanh Ngôn hô to một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Mấy vệ sĩ và nhân viên của phủ Thủ tướng lao về phía Cố Niệm Chi.
Lúc này, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng mới chú ý đến tình hình phía Cố Niệm Chi, lập tức sợ đến mức trắng bệch mặt mũi, không biết bà cô nhỏ này lại gây ra tai họa gì rồi. Hai người họ không nói lời nào liền tách khỏi đám đông chạy tới ngăn cản những vệ sĩ và nhân viên vô cùng hung hăng của phủ Thủ tướng kia.
Cố Niệm Chi linh hoạt trong đám người như một cái đuôi cá vậy, rẽ trái, ngoặt phải, chạy ra khỏi phòng khách rất nhanh, rồi chạy về phía cửa sau.
Vừa mới chạy ra cửa sau, một thân hình cao lớn đã bước từ bậc thang đi xuống, làm cô đâm sầm luôn vào lòng anh ấy.
Đó chính là Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện với Thủ tướng xong quay lại.