Hà Chi Sơ nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt ướt hoa đào lộ vẻ vui mừng không hề giấu giếm, “Em quả nhiên rất thông minh, không phụ kỳ vọng của tôi.”
Cố Niệm Chi: “Giáo sư Hà, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu.”
Hà Chi Sơ giơ ly rượu cocktail lên nhấp một ngụm, nét mặt rất vui vẻ: “Ở Mỹ, Đậu Khanh Ngôn đã vướng phải một chuyện rất phiền toái, một người cấp dưới của tôi là luật sư biện hộ của cô ấy, nên tất nhiên là tôi nắm rất rõ lai lịch của cô ấy rồi.”
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hà Chi Sơ: “Thật ạ? Trùng hợp như vậy sao?”
Trùng hợp khi Hà Chi Sơ từng giúp đỡ Đậu Khanh Ngôn? Trùng hợp khi Đậu Khanh Ngôn lại là đồng đội trước kia của Hoắc Thiệu Hằng ư?
Đối mặt với sự chất vấn không chút kiêng dè của Cố Niệm Chi, trong lòng Hà Chi Sơ lại lạnh dần đi từng chút một. Anh ta hờ hững, lạnh nhạt nhìn đám người đằng trước: “Đương nhiên là không phải trùng hợp như vậy. Chính vì tôi biết cô ấy là đồng đội của Hoắc thiếu nên mới giúp đỡ đấy. Nói thế em hài lòng chưa?”
Đầu Cố Niệm Chi có chút rối bời, trực giác của cô mách bảo chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nghĩ kĩ thì lại cảm thấy không thể tin vào trực giác được.
Tại sao Giáo sư Hà phải làm như thế? Tại sao lại muốn nhằm vào Hoắc thiếu?
Cố Niệm Chi không nghĩ ra đáp án.
Có lẽ cô loáng thoáng cảm nhận được Hà Chi Sơ đối với cô không giống bình thường, nhưng cô vẫn chưa tự tin đến mức nghĩ mình thuộc dạng “người gặp người mê”, ai gặp cô đều sẽ thích cô, cho nên càng không nắm chắc nguyên nhân tại sao Hà Chi Sơ làm như vậy.
Thấy vẻ mặt ngập ngừng của Cố Niệm Chi, trong lòng Hà Chi Sơ mới dễ chịu hơn một chút.
Anh ta vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới, trả lại ly rượu cocktail đã uống hết, hỏi Cố Niệm Chi: “Em có đói không? Muốn ăn gì tôi đi lấy cho.”
Quả thật, Cố Niệm Chi cứ căng thẳng là lại thấy hơi đói, cô khẽ gật đầu, “Để em đi lấy cho Giáo sư Hà, thầy thích ăn gì ạ?”
“Không cần, sao tôi có thể để một cô bé làm việc này hộ mình được? Như vậy không ga lăng chút nào. Em cũng biết tôi lớn lên ở nước ngoài, không quen với lễ nghi của Đế quốc Hoa Hạ bọn em mà.”
Hà Chi Sơ không quên châm chọc việc lúc nãy Cố Niệm Chi nói anh không hiểu tiếng Trung.
Ăn xong đĩa thức ăn, Hoắc Thiệu Hằng đang chuẩn bị lịch sự chào tạm biệt Đậu Khanh Ngôn thì Đậu Hào Ngôn lại đi tới, mỉm cười nói với anh ta: “Hôm nay Thiếu tướng Hoắc hạ cố đến dự mà chúng tôi không tiếp đón từ xa, đúng là thất lễ, thất lễ quá!”
“Đậu đại thiếu nói quá lời.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Rất hân hạnh khi nhận được lời mời của Đậu đại thiếu, chúc Đậu đại thiếu năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
“Anh khách sáo quá, khách sáo quá.” Đậu Hào Ngôn nhìn Đậu Khanh Ngôn, “Anh có việc muốn nói với Hoắc thiếu, em đi giúp anh chào hỏi khách khứa đi.”
Đậu Khanh Ngôn mỉm cười đáp lời, lịch sự chào tạm biệt Hoắc Thiệu Hằng, đi ra phía bên kia phòng khách.
Đậu Hào Ngôn đưa Hoắc Thiệu Hằng đi được vài bước, cực kì cung kính nhỏ giọng hỏi: “Thiếu tướng Hoắc này, thật ra là bố tôi có lời mời, anh có thể đi cùng tôi đến gặp bố tôi một chút được không? Ông đang ở trong tòa nhà văn phòng ngay đằng sau thôi.”
“Ồ, không có vấn đề gì.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía Cố Niệm Chi, nhìn thấy cô đang nói chuyện với Hà Chi Sơ.
Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn sang Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, thấy hai người bọn họ đều đang đứng giữa đám người trong phòng khách, bèn lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với họ rồi mới yên tâm đi theo Đậu Hào Ngôn đến tòa nhà văn phòng của Thủ tướng.
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi không bao lâu, Hà Chi Sơ cũng bị người ta gọi đi, chỉ còn một mình Cố Niệm Chi đứng cạnh tấm bình phong trong góc.
Cô cảm thấy hơi vô vị, lúc đầu định đi tìm Đại Hùng và Tiểu Trạch, cuối cùng phát hiện ra Đại Hùng đang trò chuyện thân thiết với một cô gái lạ, còn Tiểu Trạch đang nói chuyện với Bạch Duyệt Nhiên và Bạch Sảng, điệu bộ cũng rất hứng chí.
Cố Niệm Chi không nỡ quấy rầy bọn họ nên một mình đi ra sau tấm bình phong, phát hiện ra chỗ đó lại là một nơi tuyệt vời rất khác, có đặt một chiếc ghế xô-pha hình chữ L cực kì đẹp và thoải mái.
Cô ngồi nghiêng người trên ghế xô-pha, lấy điện thoại ra nghịch.
Không lâu sau, có một người ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn, nhận ra đó là Đậu Khanh Ngôn, người lúc nãy mới nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng.
“Em chính là Cố Niệm Chi à?” Đậu Khanh Ngôn quan sát cô từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Thiệu Hằng là người giám hộ của em sao?”