Trong bữa tiệc linh đình, náo nhiệt và vô cùng xa hoa này, đôi mắt trong veo của Cố Niệm Chi chỉ phản chiếu bóng của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có một mình anh ấy.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc xõa sau lưng dài đến eo của Cố Niệm Chi.
Lúc này, Cố Niệm Chi như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn sang phía đối diện của phòng khách, vừa khéo nhìn thấy dáng người cao ráo của Hà Chi Sơ ở trong đám người.
Ngay phút giây đó, vẻ lạnh lùng đến khắc nghiệt trong mắt Hà Chi Sơ lập tức biến thành vẻ ấm áp, dịu dàng. Anh ta mím môi mỉm cười với cô rồi cụp mắt nói nhỏ với Thủ tướng đứng bên cạnh mình vài câu, sau đó đi về phía trước.
Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng bắt đầu chào hỏi khách khứa đến dự ngày hôm nay.
Tiếng nhạc nhẹ du dương vang lên trong phòng khách. Những vị khách túm năm tụm ba, cầm ly rượu và đĩa ăn, vừa ăn vừa cười nói, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đậu Khanh Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng. Mặc dù đã sáu năm trôi qua, cô ta tưởng là mình đã buông bỏ được, đã bình tâm lại rồi, nhưng vừa nhìn thấy anh, mắt cô ta lại hơi ươn ướt.
Ôn Thủ Ức sợ cô ta hành động theo cảm tính, vội nói: “Khanh Ngôn này, cô dẫn tôi ra nhà vệ sinh được không? Cái khóa trên áo của tôi có chút trục trặc…”
Cô ta khẽ nháy mắt với Đậu Khanh Ngôn mấy cái.
Đậu Khanh Ngôn lấy lại bình tĩnh, hít sâu hai cái, cố trấn tĩnh lại tâm trạng xúc động đang dâng trào của mình rồi nói với phu nhân Thủ tướng: “Mami ơi, con đi lên tầng trên với Thủ Ức để thay quần áo rồi con xuống nhé!”
“Đi đi, đi đi. Mẹ đi cùng các con.”
Sáu năm không được gặp Đậu Khanh Ngôn rồi, phu nhân Thủ tướng cũng không muốn tách khỏi đứa con gái lớn suýt nữa là vĩnh viễn không còn được gặp này thêm một giây phút nào cả.
“Mami, mẹ không ở đây đón tiếp khách mời ạ?” Mặc dù tâm trạng của Đậu Khanh Ngôn đang xao động nhưng vẫn hiểu lễ nghi. “Bữa tiệc tối này sao có thể vắng mặt bà chủ nhà và cũng là người chủ trì như mami được?”
“Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ nâng ly rượu lên, “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Đậu Khanh Ngôn tiện tay lấy một ly rượu cocktail cụng ly với Hoắc Thiệu Hằng, hai người cùng nhấp một ngụm.
Thấy Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện, Hà Chi Sơ liền mỉm cười nhỏ giọng nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi này, tôi có gửi cho em một tin nhắn, nói ở trường có một số việc, muốn em đến trường báo danh sớm, em có nhận được không đấy?”
“À, chuyện này ạ…” Cố Niệm Chi đang dồn toàn bộ chú ý vào Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn, dường như không để ý đến câu nói của Hà Chi Sơ. Nhưng Hà Chi Sơ không cho phép cô mất tập trung, bèn đưa tay ra kéo cánh tay cô, kéo cô ra phía tấm bình phong ở trong góc, nhỏ giọng nói: “Người ta là đồng đội lâu ngày gặp lại, em đừng có đứng cạnh làm kỳ đà cản mũi nữa.”
“Họ là đồng đội sao ạ?”
Cố Niệm Chi nghi ngờ hỏi, muốn tìm Triệu Lương Trạch để hỏi một chút, lại phát hiện ra không biết Triệu Lương Trạch đã đi khỏi đây từ lúc nào rồi.
“Đương nhiên là đồng đội rồi. Người giám hộ tốt bụng của em không nói cho em biết sao?” Một tay Hà Chi Sơ cũng đút trong túi quần, một tay cầm ly rượu cocktail, trong đôi mắt ướt hoa đào toát lên vẻ hân hoan, “Đậu Khanh Ngôn và Hoắc thiếu, người giám hộ của em gần như nhập ngũ cùng một lúc. Có điều, sáu năm trước, Đậu Khanh Ngôn đột nhiên xuất ngũ ra nước ngoài, mãi cho đến năm nay mới về nước.”
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cô nhìn Đậu Khanh Ngôn đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng cười rất rạng rỡ, thoải mái, Hoắc Thiệu Hằng cũng tỏ ra rất lịch sự và trân trọng, không giống như đối với những cô gái khác.
Giữa hai người có một sự ăn ý mà người ngoài khó có thể diễn tả bằng lời.
Nụ cười trên mặt Hà Chi Sơ càng rõ ràng hơn, anh ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: “Nhìn họ rất xứng đôi vừa lứa, bất luận là về ngoại hình hay là gia thế, đúng không?”
Cố Niệm Chi không tỏ thái độ gì, ngước mắt lên tỉnh táo nhìn Hà Chi Sơ, nói: “Giáo sư Hà này, sao thầy biết nhiều thế ạ?”