Hoắc Thiệu Hằng duy trì tư thế cũ, quỳ một chân trước người Cố Niệm Chi. Bàn tay đang đỡ gáy cô khẽ kéo lại, đưa cả đầu cô tới gần mặt mình.
Bọn họ cách nhau gần như vậy, chỉ có một khoảng cách vô cùng mong manh. Anh cụp mắt là có thể thấy được đôi môi như trái ấu non tơ mềm mọng của cô.
Hầu kết của Hoắc Thiệu Hằng bỗng đi lên đi xuống, nhưng thân thể anh vẫn duy trì nguyên tư thế hiện tại, không hề nhúc nhích, cũng không thuận thế hôn xuống.
Cố Niệm Chi mở to đôi mắt nhìn anh, buông chiếc gối ôm nhỏ hình gấu trúc ra, quỳ hai đầu gối về phía trước, ưỡn thẳng người trong lồng ngực anh, vòng hai tay lên cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi lại đánh bạo liếm liếm cánh môi mình, “… Anh không làm ướt môi cho em sao? Vậy thì em đành phải tự làm ướt môi mình thôi…”
Cái lưỡi xinh xắn lại một lần nữa vươn ra từ kẽ môi, đầu tiên là vòng lên liếm môi trên của mình, nhưng khi muốn liếm xuống môi dưới, bàn tay đang đỡ gáy cô bỗng chuyển đi, nắm lấy cằm cô, ngón tay cái của anh vừa vặn lướt qua trên môi cô.
Cố Niệm Chi không kịp rút lưỡi về, lập tức liếm một chút qua ngón tay cái của anh. Cảm giác ướt át mềm mại đến không thể tưởng tượng được, giống như có một dòng điện truyền tới từ đầu lưỡi của cô, nhanh chóng truyền vào toàn thân anh khiến anh rung động đến tê dại, rung động đến tận tâm can.
Tay Hoắc Thiệu Hằng cứ như bị điện giật mà rời khỏi cằm cô, một lần nữa về lại chỗ gáy, ôm dịch lên trên một chút rồi cúi đầu nhưng chỉ hôn nhẹ vào trán cô một cái, “Ngủ đi.”
Anh buông phần gáy cô ra, muốn đứng dậy rời đi nhưng Cố Niệm Chi không chịu. Đã hôn trán rồi, mà lại còn không chịu hôn xuống phía dưới nữa…
Cô ôm lấy cổ anh, mạnh mẽ kéo xuống một cái, đồng thời thân thể cũng nhoài về phía trước, dùng đôi môi của mình nghênh đón anh, vừa vặn dán lên môi anh.
Trái tim Cố Niệm Chi như ngừng đập trong nháy mắt, sau đó bịch một tiếng. Trong đầu cô giống như có ngàn vạn pháo hoa đột nhiên nổ tung, trái tim cô đập mãnh liệt hơn rất nhiều so với trước đó.
Cô ôm lấy cổ anh, hôn vô cùng chăm chú và cẩn thận, không ngừng cọ xát, triền miên trên đôi môi mềm mại và gợi cảm của anh. Đầu lưỡi cô cũng run lên theo, cảm nhận được xúc cảm của đôi môi anh.
Khả năng nhẫn nại và kiềm chế của Hoắc Thiệu Hằng thật sự quá kinh người. Tới thời điểm thế này nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, mặc dù không đẩy cô ra nhưng cũng không hôn lại cô.
Đôi chân dài đi bốt dài của anh vẫn quỳ ở đó, bóng lưng cao lớn nguy nga như núi, vóc dáng vô cùng đẹp đẽ.
Hai tay anh khép lại ở phía trước, ôm lấy thân thể non mềm của cô gái đang bất chấp tất cả để ôm hôn anh kia.
Bàn tay anh lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, lúc lại chuyển xuống sau lưng cô.
Tim cô đập mãnh liệt như thế, dường như bàn tay anh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mãnh liệt của cô từ sau lưng vậy.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn ngủ hình quả xoài với ánh đèn vàng vô cùng lờ mờ nhưng ấm áp trên vách tường.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn hai gò má Cố Niệm Chi được ánh đèn rọi xuống, làm cho làn da của cô giống như cánh hoa nõn nà nửa trong nửa mờ vậy, cách nhau gần thế này, anh có thể thuận tay hái xuống…
Cố Niệm Chi hôn vô cùng say mê. Trong khoảnh khắc đắm chìm ấy, cô vô thức mở mắt ra, lại nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Hoắc Thiệu Hằng đang lẳng lặng nhìn mình, hoàn toàn không có chút mê loạn nào như cô.
Mọi người ôm chầm lấy bạn bè và người thân của mình, còn có những đôi yêu nhau bắt đầu hôn nhau lúc bắt đầu đếm ngược, mãi cho đến khi kết thúc, như thế bọn họ có thể nói là, nụ hôn của bọn họ kéo dài đến một năm…
Cố Niệm Chi hâm mộ nhìn đám đông đang vô cùng náo nhiệt trên điện thoại, không nhịn được quay đầu sẵng giọng nói, “… Hoắc thiếu, anh xem người ta…”
Hoắc Thiệu Hằng đột ngột cúi đầu xuống, dùng môi của mình chặn miệng của cô lại, tiện tay tắt điện thoại đi, ném xuống đất.
Anh ôm cả chăn lẫn cô vào trong lòng, hôn xuống thật sâu, hết mút đến liếm, lợi hại hơn mấy trò nghịch ngợm nho nhỏ của Cố Niệm Chi nhiều.
Quả nhiên Cố Niệm Chi không chống đỡ được, kích động đến quên cả hô hấp.
Hoắc Thiệu Hằng vừa hung hăng hôn mấy lần, ngấu nghiến môi Cố Niệm Chi đến mức cô rối lung tung beng cả lên mới buông cô ra, giọng nói của anh trầm thấp mang theo sự nhẫn nại, kiềm nén, khàn giọng nói, “… Chúc mừng năm mới.”
“Chúc… chúc mừng năm mới…”
Đôi mắt Cố Niệm Chi đờ đẫn, cô bị hôn tới choáng váng đầu óc, cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí trầm trọng, cuối cùng rúc vào trong chiếc gối lông vũ, chẳng quan tâm được tới cái gì nữa… ngủ thiếp đi.
Hoắc Thiệu Hằng đứng bên giường, khi chắc chắn cô đã ngủ mới rời đi.
Trước khi đi, anh còn nhặt điện thoại của Cố Niệm Chi trên đất lên, cầm trong tay, ra khỏi phòng ngủ của cô. Khi ra tới hành lang, anh tiện tay đóng cửa lại, điện thoại của Cố Niệm Chi bỗng vang lên.
Lúc nãy vừa qua mười hai giờ đêm, lúc Cố Niệm Chi quay đầu nói chuyện với anh, Hoắc Thiệu Hằng thoáng thấy trên điện thoại của Cố Niệm Chi hiện lên tin nhắn của “Giáo sư Hà”, anh tiện tay tắt điện thoại đi, không để cho Cố Niệm Chi thấy.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng chuông vang lên, anh cúi đầu xuống nhìn, vẫn là điện thoại của Hà Chi Sơ gọi tới.
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
“Niệm Chi, chúc mừng năm mới.”
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói thanh thoát, lạnh lùng của Hà Chi Sơ, mang theo vẻ vui mừng không thể coi thường được.
Thật sự là quá khó khăn, cuối cùng anh ta cũng gọi được cho Cố Niệm Chi rồi.
“Giáo sư Hà, chúc mừng năm mới. Niệm Chi vừa ngủ mất rồi, anh có chuyện gì gấp không?”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên bên tai Hà Chi Sơ.
Sắc mặt Hà Chi Sơ biến đổi hẳn, không nói hai lời ném luôn điện thoại của mình xuống đất đánh bốp một tiếng. Đáng thương cho chiếc điện thoại kia đã tan thành từng mảnh, hỏng hoàn toàn.