Đôi mắt Bạch Cẩn Nghi lập tức như muốn lồi ra ngoài.
Thần thái và ngữ điệu khi nói chuyện của Tống Cẩm Ninh không hề giống với dáng vẻ mười sáu năm qua, cứ như là… cứ như là đã trở lại bình thường rồi vậy!
Điều này sao có thể được chứ?
Bạch Cẩn Nghi nghi hoặc quan sát Tống Cẩm Ninh, cất tiếng thử hỏi dò, “Cẩm Ninh, cô sao thế? Cô lại phát bệnh đấy à?”
“Mười sáu năm qua cô không chữa khỏi bệnh cho tôi, không có nghĩa là người khác cũng không chữa được.” Tống Cẩm Ninh ưu nhã mỉm cười, đứng trước mặt Bạch Cẩn Nghi, nhìn hai người cứ như hai thế hệ vậy.
Sắc mặt Bạch Cẩn Nghi thay đổi hẳn, lập tức nói, “Là ai? Ai dám không thông qua Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật mà tiếp nhận bệnh tình của cô?! Đó là phạm pháp!”
“Nhà Vật lý Bạch à, hiện giờ bà nên suy nghĩ một chút xem mình đã phạm bao nhiêu tội trước thì hơn.” Cố Niệm Chi đi tới bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ôm lấy cánh tay bà ấy, cùng đối diện với Bạch Cẩn Nghi đứng trước mặt hai người, “Trát của tòa án sẽ được gửi tới nhà bà sau năm mới, mong bà đừng chạy lung tung, tới lúc đó bị truy nã toàn quốc thì mất hết cả thể diện của nhà họ Bạch đấy.
Cố Niệm Chi vừa đấm vừa xoa, vừa phản bác lại cách nói của Bạch Cẩn Nghi, vừa cảnh cáo nhà họ Bạch đừng hòng có ý định bao che cho Bạch Cẩn Nghi…
Bạch Duyệt Nhiên nheo nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cố Niệm Chi.
Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy sóng vai đứng cạnh nhau, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, bởi bọn họ trông thấy Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều đã tới đây.
“Bạch Cẩn Nghi, cô không thể vì chuyện Hoắc Quan Nguyên không thích cô mà bôi đen thanh danh ông ta như thế. Ông ta hy sinh anh dũng vì đất nước, cô làm như thế, không chỉ có nhà họ Hoắc không bỏ qua cho cô, mà cả Bộ Quốc phòng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tống Cẩm Ninh nói chuyện vừa đấm vừa xoa khiến cho Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn bị bóp chẹt.
Chuyện rốt cuộc năm đó Hoắc Quan Nguyên thích ai, căn bản là chuyện không có chứng cứ, cũng không liên quan gì tới Bạch Cẩn Nghi.
Tống Cẩm Ninh rất không thích cảm giác phán xét vắng mặt này, cảm thấy nhiều lời chính là khinh nhờn liệt sĩ.
“Đúng thế, pháp luật Đế quốc rất chú ý đến chuyện “suy đoán vô căn cứ”, nhà Vật lý Bạch, nếu như bà cho rằng Hoắc Quan Nguyên và bác Tống có quan hệ mờ ám thì bà cần phải đưa ra được chứng cứ khách quan, chứ không phải dùng suy nghĩ của mình để làm ô uế suy nghĩ của chúng tôi.” Cố Niệm Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Về mấy phong thư bà gọi là thư tình kia, xin lỗi cho tôi nói thẳng, hoàn toàn không nhìn ra được là viết cho ai, bởi vì trong thư, ông Hoắc cũng không viết tên người nhận. Xin hỏi là vì sao bà lại khăng khăng rằng viết cho bác Tống?”
Cố Niệm Chi cũng không muốn biết rốt cuộc thì Hoắc Quan Nguyên thích ai, nhưng lấy mấy phong thư năm xưa ra, lại muốn định tội cho hai người không tự giải thích được cho mình, thật sự là chuyện quá bẩn thỉu.
Cô nhất định không thể để cho bọn họ làm được chuyện đó.
Bạch Cẩn Nghi nhất thời không còn lời gì để nói, quay đầu trông thấy Hoắc Quan Thần đang hồn bay phách lạc nhìn Tống Cẩm Ninh, trong lòng dâng lên sự ghen tuông. Bà ta dứt khoát kéo ông ta tới, chỉ vào Tống Cẩm Ninh nói, “Quan Thần, ông nói đi, vì sao khi ông xem xong mấy bức thư đó lại giận dữ không kiềm được, sau đó lại lập tức đệ đơn ly hôn? Bọn họ đều nói là lỗi của tôi, nhưng có liên quan gì tới tôi chứ? Thư là do Gia Lan lấy ra, ly hôn là ông khởi xướng, tôi quan hệ với ông là chuyện sau khi ông ly hôn, tôi trong sạch…”
“Nhà Vật lý Bạch, sao bà có thể vô liêm sỉ như thế được?” Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm, “Vừa rồi, chính miệng bà còn nói là, cho dù trước kia, hiện tại, hay sau này, người bà yêu chỉ có một mình Hoắc Quan Nguyên, thế mà bây giờ bà lại kéo em trai ông ấy ra để chứng minh mình trong sạch… Tôi muốn hỏi bà, bà thật sự là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế sao, là một người vô tội trong toàn bộ câu chuyện hay sao?”
Hoắc Quan Thần vẫn nhìn chằm chằm Tống Cẩm Ninh như cũ, đôi môi mím thật chặt, đường nét gương mặt vô cùng sắc bén, nhưng chẳng hề nói một câu.
Tống Cẩm Ninh không thèm nhìn Hoắc Quan Thần một chút nào, trực tiếp vỗ thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, “Ha ha, tất cả đều không liên quan đến cô sao? Cô lại vô tội như vậy cơ à? Được, theo lời cô nói, tôi tin là do Gia Lan lấy ra, nhưng bức thư do tôi viết, Gia Lan có được từ đâu? Chuyện ly hôn là do Hoắc Quan Thần khởi xướng, nhưng nếu không có lá thư đó, Hoắc Quan Thần sẽ khởi xướng chuyện ly hôn sao? Cô đừng có nghĩ mọi người đều là đồ ngu, đây thật sự không phải vấn đề nhân phẩm, mà là vấn đề trí thông minh.”