Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 57 : Theo dõi


Một buổi tối đầu tháng Năm, Phùng Nghi Sân rời khỏi trường học, đến câu lạc bộ đêm dưới danh nghĩa của anh Bưu tìm gã, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy tên đầu lĩnh.

“Rốt cuộc bao giờ đám Đại Quyển Tử mới đi? Bọn nó cứ cắm rễ ở đây mãi, có phải muốn cướp địa bàn không?”

“Tao cũng nghi như vậy, bọn nó ở đây hơn một tháng rồi, ăn tiêu toàn bằng tiền của chúng ta, phật ý chút xíu liền rút súng ra dọa người.”

“Hừ! Súng chợ đen có cái khỉ gì mà khoe? Thử chọc giận tao xem, tao gọi hội đánh chết mẹ chúng nó bây giờ!

“Đừng làm liều, mấy thằng đám Đại Quyển Tử đều bán mạng vì tiền, lấy một chọi mười đó! Đừng nên chọc vào bọn nó thì hơn! Chúng ta cần tiền, không nhất thiết phải sống mái với bọn chúng.”

Những kẻ ngồi bên trong phòng này đều là đại ca xã hội đen ở mấy thành phố lân cận. Địa vị của chúng ngang hàng với anh Bưu, vậy mà còn phải kiêng kị đám Đại Quyển Tử.

Phùng Nghi Sân cảm thấy hứng thú.

“Chị dâu, chị tới rồi.” Một tên tóc vàng ra khỏi phòng để hút thuốc, vừa thấy Phùng Nghi Sân mỉm cười đi tới bèn vội vàng dừng lại, cúi đầu khom lưng chào hỏi.

“Dạo này anh Bưu không khỏe, tôi đến xem anh ấy uống thuốc chưa. Còn nữa, anh ấy uống thuốc Tây, nên không được hút thuốc uống rượu.” Phùng Nghi Sân nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lại vừa đủ lớn để người bên trong phòng có thể nghe được.

Anh Bưu tươi cười gọi cô ta vào, giới thiệu với những người ở trong phòng.

Xuất thân và bằng cấp của Phùng Nghi Sân đều cao hơn rất nhiều so với đám người trong phòng. Vậy nên anh Bưu cảm thấy dẫn cô ta ra ngoài là một việc rất đáng tự hào.

Các đại ca liên tục khen ngợi Phùng Nghi Sân, sau đó chỉ nói mấy lời ong tiếng ve, không hề nhắc đến đám Đại Quyển Tử nữa.

Phùng Nghi Sân cũng không sốt ruột, kiên nhẫn ngồi cạnh anh Bưu, không cho gã ta uống rượu.

Sau khi tan tiệc, Phùng Nghi Sân và anh Bưu về nhà. Trên đường đi, anh Bưu cảm thán: “Đại Quyển Tử không chỉ gan lỳ không sợ chết, hơn nữa trong tay lại nhiều hàng nóng, thật sự không dễ đàn áp.”
Lần này, đám bọn họ có tổng cộng tám người đến thành phố C. Tám người bọn họ được xưng là tám viên kim cương lớn, ai cũng rất giỏi giang, dùng câu “kinh qua trăm trận” để hình dung cũng không quá đáng.

Chính vì vậy, bọn họ không thể tiếp tục chờ ở Đế Quốc nữa. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã! Tám người bọn họ quyết định nghĩ cách rời khỏi Đế Quốc, tiến đánh địa bàn của quốc gia khác.

Có điều, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Bọn họ là tội phạm bị truy nã, không sở hữu chứng minh thư có hiệu lực, dù ra được nước ngoài cũng chỉ có thể nhập cư trái phép thôi.

Nếu muốn nhập cư trái phép, bọn họ phải cho tên cầm đầu một số tiền lớn, còn cả tiền để ổn định cuộc sống nữa, bọn họ phải xoay sở đủ rồi mới có thể đi.

Bọn họ đều là kẻ trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ. Để ổn định cuộc sống của tám gia đình, họ cần ít nhất là mười triệu, cộng thêm phí nhập cư trái phép cho tên cầm đầu, tổng cộng bét ra phải hai mươi triệu tiền mặt mới ổn thỏa được.

“Hiếm khi bọn nhà giàu tụ tập với nhau, chúng ta không cần phải chia ra hành động. Nếu có thể giải quyết gọn một chuyến, chắc chắn chúng ta sẽ lo đủ tiền ổn định và tiền nhập cư trái phép.” Trợ thủ của Dương Đại Vĩ – lão Nhị kim cương mê say nhìn ảnh chụp trên danh sách, “Có sáu nữ sinh nữa này, nhìn gương mặt với dáng người mà xem, không hề kém người tình của anh Bưu.”

“Chuẩn bị đi, lâu rồi mấy anh em không có làm việc.”

“Ông đây đợi không nổi, chỉ nhìn hình thôi mà đã cứng lên rồi.”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới tuần cuối cùng của tháng Năm, đây là thời gian mà lớp một năm tư khoa Luật đại học C quyết định đi du lịch kỷ niệm tốt nghiệp.

Bọn họ đã đặt một căn nhà ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong. Trong nhà có bảy phòng, sáu phòng có thể ở, phòng còn lại là phòng khách lớn.

Nhóm bọn họ có hai mươi bốn người, tám nữ, mười sáu nam, bốn người một phòng, không cần phân chia, cứ xếp giống như ở ký túc xá trường học.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.