Cô chưa thấy mệt mỏi như vậy bao giờ, ý thức không ngừng trỗi dậy trong mơ.
Cô mơ thấy mình trở về thời điểm xảy ra vụ tai nạn giao thông năm mười hai tuổi.
Trong ký ức cuối cùng còn sót lại, cô nhớ rõ ngọn lửa hừng hực bốc lên trong xe, nhớ rõ việc Hoắc Thiệu Hằng đã cứu cô thoát khỏi hiểm nguy thế nào.
Tất nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình, cô vẫn chưa biết tên anh là gì, chỉ nhớ rõ người đàn ông ấy, nhớ anh đã cứu mình ra khỏi ngọn lửa cháy dữ dội trong xe.
Cô không nhớ được mình là ai, từ đâu đến đây, hay muốn đi về đâu? Cũng chẳng nhớ nhà mình ở chốn nào, ba mẹ mình đang nơi nao.
Chiếc xe mà cô đã đi vốn là manh mối quan trọng nhất, nhưng sau vụ nổ tàn bạo kia, tất cả đều hóa thành tro bụi. Những gì còn sót lại chỉ là một cái hố sâu hoắm, thoạt nhìn giống như vụ nổ với lượng thuốc nổ rất lớn, nhưng khi quân đội Đế Quốc kiểm tra lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì của thuốc nổ.
Chỉ một vụ nổ xăng dầu của ô tô thôi cũng có thể tạo ra kết quả như vậy?
Thậm chí cô còn không nhớ nổi ai đã lái chiếc xe ấy…
Trong giấc mơ, mọi thứ vẫn giống hệt sáu năm trước, cô của năm mười hai tuổi đã gào khóc như một kẻ tâm thần, liều mạng chạy về phía chiếc ô tô kia để tìm thứ gì đó. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã ôm chặt cô lại, không cho cô tiến lên.
Sau khi được cứu về, cô hệt như một con thú non đang hoảng sợ cực độ, thấy ai lại gần cũng cắn xé, không tin ai, không để ý đến bất kỳ ai, trừ Hoắc Thiệu Hằng – người đã cứu cô.
Cô chỉ tin mỗi anh.
Năm đó, Hoắc Thiệu Hằng mới hai mươi hai tuổi, vừa trở về từ nước ngoài sau lệnh triệu tập của quân bộ để thi hành lệnh xây dựng cục tác chiến đặc biệt.
Vì khi đó, anh là người duy nhất có thể nói chuyện với cô, nên quân đội Đế Quốc đã cất nhắc Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của cô để đạt được mục đích nào đó.
…
“… Lớp trưởng? Sao anh lại ở đây?” Cố Niệm Chi kinh ngạc giương mắt nhìn Mai Hạ Văn đứng cạnh giường mình.
Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, cùng quần dài màu đen được là thẳng thớm không một nếp gấp, phối với áo khoác xám mỏng cổ tim được làm từ lông dê.
Cậu ta giấu gương mặt nhã nhặn đằng sau gọng kính màu vàng, khóe môi hiện lên ý cười rạng rỡ, lịch sự và lễ độ đứng đút hai tay vào túi quần trước giường cô.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi có một đôi mắt rất đẹp, vừa to tròn vừa đen láy chẳng khác gì đeo kính áp tròng. Lúc này vì kinh ngạc mà đôi mắt mở to, chiếm phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tinh tế ấy, trông xinh đẹp như thể bước ra từ trong truyện tranh.
Mai Hạ Văn kìm lòng không nổi, quay đầu chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, cười nói: “Em ốm một tuần nay rồi, hôm nay anh đại diện cả lớp đến thăm em.”
Cố Niệm Chi “À” một tiếng, nói với vẻ khó tin: “Em bị ốm một tuần rồi à? Không phải chứ? Sao lại lâu như vậy được?”
Mặc dù nói vậy, nhưng cô lập tức nhớ đến buổi tiệc sinh nhật ở nhà họ Phùng, nhớ đến sự xấu hổ chật vật của bản thân khi bị người ta tính kế, đồng thời cũng nhớ ra người cuối cùng cô gặp trước khi ngất xỉu là Trần Liệt. Cố Niệm Chi bất giác nhìn quanh bốn phía, “Lớp trưởng, ai bảo anh vào vậy?”
Đây là phòng ngủ của cô…
Mai Hạ Văn ngồi ghé bên giường, ngắm gò má phớt hồng của cô rồi cười đáp: “Một ông chú của em.”
“Chú Hoắc à?” Cố Niệm Chi thầm cuống lên, căng thẳng hoa chân múa tay: “Có phải là một người cao to, rất đẹp trai nhưng vô cùng nghiêm túc không?”
“À…” Mai Hạ Văn do dự nhìn Cố Niệm Chi, thầm nghĩ liệu mắt cô có vấn đề gì không?
Người đàn ông mở cửa cho anh ta có gương mặt tròn trịa, chóp mũi tròn xoe, đến khuôn miệng cũng hơi tròn. Mặc dù dáng người không thấp nhưng chẳng được tính là cao, và quan trọng người đó không hề liên quan gì đến chữ đẹp trai…
Mà hình như không phải họ Hoắc.
“Chú ấy nói là họ Trần, em quen không?” Mai Hạ Văn cẩn thận trả lời, thuận tay chỉnh lại chiếc chăn mỏng trên người Cố Niệm Chi.