Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 16 : Tìm hiểu ngọn nguồn (4)


Cố Niệm Chi đã hôn mê ngày thứ hai rồi.

“Đỡ sốt chưa?” Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa một lát nhưng vẫn không vào, móc gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu ngậm lên môi. Sau đó anh châm lửa, rít vào một hơi và nhả khói, “Ngày mai có thể tỉnh không?”

“Anh sốt ruột sao? Đau lòng à?” Trần Liệt trêu ghẹo Hoắc Thiệu Hằng một câu, sau đó phẩy tay muốn xua mùi thuốc lá trước mặt.

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, híp mắt nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, bóng lưng cao ngất vững chãi đứng im bất động.

Chẳng hiểu sao, Trần Liệt lại nhìn ra được sự khát máu từ bóng lưng của anh.

Anh ta giật mình, vội nói: “Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, anh ăn cơm tối rồi hãy hút thuốc.”

“Tôi không sốt ruột.” Hoắc Thiệu Hằng gẩy tàn thuốc, “Nếu Niệm Chi còn chưa hạ sốt thì có cần đưa đến bệnh viện không?”

“Bệnh viện? Có tôi ở đây mà còn muốn đưa đến bệnh viện? Tôi ở đâu là bệnh viện tốt nhất ở đấy!” Trần Liệt chỉ thiếu hếch mũi lên trời phun khói mà thôi.

“Vậy tại sao cô ấy còn sốt chưa tỉnh?” Anh Hoắc dùng một chiêu chí mạng.

Bác sĩ Trần đo ván!

Lúc này, trong nhà họ Phùng ở khu biệt thự Đức Hinh thành phố C đang hỗn loạn gà bay chó sủa.

Ba của Phùng Nghi Hỷ là Phùng Quốc Đống đọc tin tức bùng nổ trên mạng, tức giận đến mức suýt tái phát bệnh tim, gầm lên với vợ mình là Hồ Xảo Trân: “Bà nhìn chuyện tốt cháu bà làm kìa! Con gái tôi luôn ngoan ngoãn thông minh, sao có thể dùng những thứ bẩn thỉu đó?”

Hồ Xảo Trân khóc sưng hai mắt, vừa lo lắng con gái xảy ra chuyện, vừa lo lắng cháu trai là kẻ đầu sỏ. Bà ta lớn tiếng phân bua: “Cháu tôi cũng bị người ta hãm hại! Thằng bé và Nghi Hỷ đều là người bị hại!”

“Nó là người bị hại?” Phùng Quốc Đống tức giận đỏ mặt, chỉ tay ra cửa, hét lớn: “Nó hít thứ đó không phải ngày một ngày hai, lần trước tôi tận mắt nhìn thấy một lần, hôm nay bà lại nói với tôi là nó bị hãm hại? Là nó hãm hại con gái tôi! Là cả nhà nó hãm hại con gái tôi!”

“Trần Liệt, Niệm Chi tỉnh chưa?” Hoắc Thiệu Hằng vừa lau tóc vừa hỏi.

Trần Liệt cầm hòm thuốc đi ra từ phòng ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Còn đang sốt, tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp tới truyền dịch cho cô ấy rồi.”

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, vẻ kiên cường bình tĩnh trên mặt càng thêm vững vàng.

Anh luôn là như vậy, càng gặp chuyện khó giải quyết lại càng bình tĩnh hơn.

Rất nhiều người nói anh có phong độ đại tướng, cho nên đa số đều thoải mái tiếp nhận chuyện anh thăng chức thiếu tướng khi còn rất trẻ.

Bởi vì anh dùng chính máu tươi và mạng sống của mình để đổi được cấp bậc thiếu tướng.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ăn sáng, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Lương Trạch, nói: “Dời kế hoạch lên trước một ngày.”

Một tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng đeo kính râm ngồi vào chiếc Chrysler màu bạc trắng.

Chiếc xe này giá cả tầm trung, nếu lái nó đến gần công ty nội thất Phong Đình sẽ không quá nổi bật, vì xung quanh đều là dòng xe ấy.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi ghế sau, lẳng lặng nhìn tòa cao ốc ba mươi tầng ở đối diện.

Công ty nội thất Phong Đình chiếm từ tầng một đến tầng năm. Đúng là quy mô công ty không nhỏ, nhưng với ngành trang trí nội thất mà nói, dùng hẳn năm tầng lầu thì quá phách lối rồi.

Triệu Lương Trạch ngồi ghế trước, giới thiệu qua về tình hình của công ty nội thất Phong Đình do anh ta điều tra được cho Hoắc Thiệu Hằng nghe, “Công ty này thành lập hơn ba mươi năm, nhưng quy mô vẫn rất nhỏ. Hai năm qua, bởi vì muốn rửa tiền thông qua sàn giao dịch, bọn họ đã vay mượn ngân hàng với quy mô lớn để giữ mặt mũi công ty…”

Triệu Lương Trạch còn chưa nói xong, một chiếc xe Van chợt dừng trước tòa cao ốc đối diện, vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát màu trắng và đồng phục bảo vệ bước xuống, đi vào trong cao ốc.

Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như thường, anh nghiêng người dựa ghế, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng quan sát tình huống đối diện.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.