Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 15 : Tìm hiểu ngọn nguồn (3)


Trên hành lang câu lạc bộ Phúc Lâm Môn nhanh chóng vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Những người ở lại trong phòng đều ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc phục vụ còn chưa hoàn hồn, đám cảnh sát trùm đầu bằng khăn đen, mang súng thật đạn thật đã đá tung cửa phòng.

Tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi sáng phòng bao tối đen.

Những cậu ấm cô chiêu bay nhảy cả đêm đầu óc trì trệ, vừa thấy ánh sáng đã nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện. Trong nhất thời, không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Những cảnh sát xông vào đều là lực lượng đặc nhiệm, ngoại trừ mang theo súng ống, còn cầm cả máy ảnh, bắt đầu chụp hình những người trong phòng.

“Cảnh sát đây! Kiểm tra đột xuất! Các người có quyền giữ im lặng, mỗi một câu nói của các người đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa án. Còn bây giờ, tất cả ôm đầu đi vào góc phòng ngồi!”

“Cấm nhúc nhích! Còn chạy sẽ nổ súng!”

Một tiếng “đoàng” vang lên, gã đàn ông đang tính bỏ chạy hoảng sợ ôm đầu, ngồi chồm hổm dưới đất.

Tuy cảnh sát nổ súng, nhưng không nổ súng với gã ta mà bắn lên trời cảnh cáo bọn họ.

Phùng Nghi Hỷ mơ màng bị nữ cảnh sát lôi ra từ dưới thân mấy gã đàn ông. Cô ta vẫn còn mặc áo, nhưng thân dưới thì trống trơn, ngay cả quần lót cũng không biết đang ở nơi nào.

“Các người dâm loạn tập thể à? Chứng minh thư đâu?” Một cảnh sát khinh thường quát.

“Ơ, còn chơi thuốc nữa sao? Đây là cái gì?” Một cảnh sát phát hiện trên sofa và bàn tròn phòng 518 có một ít bột màu trắng, vội vàng mang bao tay gạt hết vào túi plastic trong suốt.

“Còn dám chơi đồ sao? Tôi thấy các người chán sống rồi! Dẫn đi hết!”

Là người sáng lập cục tác chiến đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng càng cao tay hơn trong trò này.

Người bên ngoài dần dần tản đi, cảnh sát giao thông đến khơi thông đường phố, xe cộ lần lượt rời khỏi.

“Lái xe!” Hoắc Thiệu Hằng thu ánh mắt lại, không tiếp tục nhìn tòa cao ốc đối diện nữa.

Phạm Kiến vội lái xe đi, chở mọi người về nơi đóng quân.

Nguyên nhân gây ra chuyện này là có người báo cảnh sát, nói Phúc Lâm Môn có người tụ tập thực hiện hành vi bất hợp pháp, cho nên lực lượng đặc nhiệm của thành phố C mới đứng ra giải quyết, hoàn toàn không liên quan gì đến quân đội Đế Quốc.

Bên Hoắc Thiệu Hằng chỉ quan tâm những chuyện có liên quan đến quân khu sáu, ví dụ như loại thuốc nào đó được chuyên gia y sinh Oda Masao bệnh viện Đế Quốc Nhật Bản sản xuất, hay mức độ nguy hiểm của loại thuốc đó đối với sức khỏe của công dân Đế Quốc.

Nếu cảnh sát đặc nhiệm thành phố C có thể thẩm vấn ra nội dung liên quan, cục tác chiến đặc biệt bọn họ mới có thể tiếp quản.

Trở lại trụ sở, Hoắc Thiệu Hằng đến phòng làm việc của mình xử lý vài công văn liên quan đến việc xúc tiến quân khu sáu, mở cuộc họp video với các vị lãnh đạo quốc hội và quân ủy thủ đô, mãi đến sẩm tối mới về nhà mình dùng cơm.

Trên bàn bày các món ăn anh thích, gồm có bốn miếng bò bít tết tái rưới nước sốt phô mai đặc, kèm theo một bát khoai tây nghiền, một bát súp kem hàu, một bát lớn salad sốt caesar và bên cạnh đặt một chai rượu vang nhìn không ra số năm.

Trần Liệt vừa ăn tối xong, dọn bát đũa vào trong khay, chờ lính cần vụ tới lấy đi.

Hoắc Thiệu Hằng dừng bước lại, nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, “Niệm Chi đâu?”

“Vẫn đang sốt, chưa tỉnh lại.” Khuôn mặt tròn trịa của Trần Liệt lại đổ mồ hôi.

Mặc dù trong phòng có hệ thống điều hòa không khí, nhưng có đôi khi con người cảm thấy nóng, không phải chỉ vì nhiệt độ.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.