Sau khi đuổi Trần Liệt ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Xét thấy lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn mất ý thức, không tính là một người nữa, chỉ còn một mình Hoắc Thiệu Hằng vẫn tỉnh táo bình thường.
Anh vẫn mặc quân trang, đôi chân dài mang bốt quân đội, ngồi trên sofa làm bằng gỗ màu trắng chắc chắn, nhìn về phía giường.
Trong căn phòng không có ánh đèn chìm vào đêm tối tĩnh lặng, rèm cửa bị anh kéo lên, tấm rèm nhung thêu tơ vàng cách âm dày dặn treo từ nóc nhà im lìm rũ xuống mặt đất.
Đối diện với anh là chiếc giường lớn trải ga làm từ vải bông Ai Cập màu trắng ngà đầy tinh tế, thêu một ngàn tám trăm mũi vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng và thoải mái, do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thật ra anh không bao giờ để tâm đến mấy thứ này. Thường ngày, anh làm nhiệm vụ bên ngoài cũng từng ngủ ở những nơi rất khắc nghiệt như núi cao, sa mạc, đầm lầy và tuyết trắng…
Nhưng khi về đến nhà, anh đều theo Cố Niệm Chi.
Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng mắt thẩm mỹ khá chuẩn, lần nào chọn đồ cũng hợp ý Hoắc Thiệu Hằng.
Như chiếc ga giường trắng ngà tinh tế này, không chỉ cực kì thoải mái mà còn vô cùng phù hợp với bệnh sạch sẽ của anh.
Chiếc gối màu trắng trên giường cũng được làm từ vải bông Ai Cập, nghe nói nó tốt cho xương cổ, cũng do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thứ duy nhất bỗng nhiên thừa ra ở trong căn phòng này là cơ thể mềm mại đầy tinh tế của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng lại châm thêm một điếu thuốc, lẳng lặng ngắm nhìn cô thật lâu.
Anh không hút, chỉ châm theo thói quen. Mãi tới khi điếu thuốc tự tắt, anh mới cúi đầu, dí xuống gạt tàn, để lại mùi khói thoang thoảng trong phòng.
Hoắc Thiệu Hằng ấn điều khiển từ xa, mở quạt thông gió lọc không khí. Rất nhanh mùi thuốc lá đã biến mất.
Anh từ tốn lấy bao thuốc trong túi ra, ném lên bàn trà, sau đó tựa lưng vào ghế sofa, thở dài một tiếng.
Chiếc bật lửa Zippo không biết cầm trong tay từ lúc nào, đều là do Cố Niệm Chi mua cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng giơ bật lửa lên, mặt lạnh tanh, hết bật rồi tắt, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trong phòng càng lúc càng tối, chỉ có chiếc bật lửa trong tay anh thỉnh thoảng bùng lên ánh lửa, chiếu sáng sườn mặt đẹp như tượng tạc kia. Dù trông anh tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự lạnh lùng toát ra từ gương mặt ấy cũng đủ khiến người khác run sợ.
Chẳng lẽ huấn luyện chống lại sự quyến rũ của anh mấy năm nay hoàn toàn không có chút tác dụng nào sao?
Trước kia lúc huấn luyện, dù có phải uống thuốc kích dục, anh vẫn có thể hoàn toàn thờ ơ, giữ vẻ mặt lạnh tanh không đổi trước những con “chim én” quyến rũ nhất.
Nhiều năm rồi anh chưa một lần dùng “súng thật đạn thật” để “thực chiến”, một phần nguyên nhân là vì ý chí và định lực của anh quá mạnh mẽ, chưa một ai có thể khơi dậy dục vọng thực sự và khao khát cháy bỏng trong anh.
Anh luôn coi bản thân là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo.
Vì lẽ đó, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy khó hiểu với phản ứng của cơ thể, cực kỳ khó chịu.
Anh hít sâu một hơi, nhíu mày nằm im lên giường, tấm đệm với độ đàn hồi tuyệt vời chợt lún xuống.
Anh tắt đèn tường, căn phòng lập tức trở nên tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn bị bản năng chi phối.
Cô khẽ rên lên, nôn nóng cọ về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu Cố Niệm Chi, xoay người đè lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chỉ để giải tỏa thuốc kích dục cho cháu thôi…”
Cố Niệm Chi đang quay cuồng trong cơn khát cầu như uống được rượu ngon, say càng thêm say.
Hơi thở nam tính động lòng người quẩn quanh chóp mũi, lấp đầy đầu óc cô. Cố Niệm Chi chẳng thể suy nghĩ gì hơn, cô chỉ muốn chạm vào thân thể gần trong gang tấc kia, thỏa mãn khát vọng của chính mình.
Nhưng tay chân cô đang bị trói chặt, hoàn toàn không thoát được.
…
Các đường nét trên gương mặt Hoắc Thiệu Hằng cân đối hấp dẫn, đẹp trai theo kiểu sắc bén, lúc im lặng rất có sức sát thương đối với phái nữ.
Trong phòng ngủ tối đen này, đối mặt với Cố Niệm Chi đang mất ý thức, nét sắc bén của anh lại dịu dần đi, ngón tay thon dài vuốt ve lên sườn mặt cô.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu, vùi gò má vào lòng bàn tay gân guốc ấy, tham lam thưởng thức mùi hương của anh.
Ngực cô như có một ngọn lửa đang sôi trào, thiêu đốt mãnh liệt. Cô muốn tới gần, tới gần, gần thêm chút nữa…