Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 1 : Cậu nhất định phải đến


Giữa ánh nắng ban trưa chan hòa, cùng làn gió mát hiu hiu của tiết xuân êm đềm.

Trong căn hộ trên tầng cao nhất ở tòa nhà C của khu chung cư Phong Nhã cao hai mươi tám tầng, Cố Niệm Chi quấn một tấm chăn lông cừu mỏng, nằm cuộn tròn trên ghế sofa nhung đỏ được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu, đặt sát cửa sổ để ngủ trưa.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.

“Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu

Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…”

Giai điệu của bài “Pháo hoa chóng tàn” vang lên, khiến Cố Niệm Chi giật mình tỉnh giấc.

Thay vì nhận điện thoại, cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, chây lười nằm yên trong ổ chăn ấm áp.

“Mưa mịt mù, cố hương khuất bóng sau cỏ cây đìu hiu

Ta nghe đâu, người vẫn hoài cô đơn…”

Từng hồi chuông giục giã vang lên không ngừng, dường như người đó rất cố chấp, liên tục gọi cho cô rất nhiều cuộc.

Cố Niệm Chi không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, đành phải thò ngón tay ra, lười biếng trượt điện thoại rồi “alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phùng Nghi Hỷ, “Niệm Chi, tối nay cậu phải đến đấy nhé! Cậu là bạn thân nhất của tớ, mà hôm nay là sinh nhật tớ, sáng mai chúng ta còn cùng nhau tham gia vòng hai cuộc thi nghiên cứu sinh, toàn là chuyện vui!”

Cố Niệm Chi cười nói: “Nhớ rồi, nhà cậu ở khu biệt thự Đức Hinh đúng không?”

Mặc dù chỉ được xem như ngôi sao mới nổi của thành phố C, nhưng công việc làm ăn của nhà họ Phùng phát triển với tốc độ chóng mặt, quy mô dần được mở rộng, nghe đâu sắp lên sàn chứng khoán rồi.

Chỉ cần vậy, nhà họ Phùng có thể cá chép hóa rồng, đàng hoàng bước chân vào tầng lớp thượng lưu.

Chính vì lẽ đó, rất nhiều người vin vào thiếp mời của nhà họ Phùng để đến đây a dua nịnh nọt.

Sau khi Cố Niệm Chi đến khu Đức Hinh và thay một bộ lễ phục dạ hội, cô cầm theo thiệp mời Phùng Nghi Hỷ đã đưa cho mình, rồi men theo con đường nhỏ đến trước cổng chính của biệt thự nhà họ Phùng – nơi đang diễn ra buổi tiệc.

Không khí ồn ào, náo nhiệt bên trong đột nhiên rơi vào tĩnh lặng khi mọi người trông thấy một cô gái trẻ khoác trên mình bộ váy dạ hội dáng dài, lệch vai, màu xanh tím xuất hiện ở cửa ra vào.

Cô gái ấy có làn da trắng ngần, từ cần cổ cực kì mảnh mai kia có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh trên đó.

Trên người cô mặc chiếc váy voan lụa, ôm trọn đường cong nóng bỏng bên dưới. Mặc dù chỉ có cánh tay và nửa bả vai lộ ra bên ngoài, nhưng nhờ vạt váy phiêu bồng bên dưới mà trông nó hệt như ngó sen trắng muốt trồi lên từ bùn đất, yêu kiều đến độ khiến người ta chỉ muốn nâng niu và vuốt ve trong lòng bàn tay.

Cố Niệm Chi mỉm cười, nhìn lướt qua đám người.

Mai Hạ Văn vội vàng đi tới, vươn tay chào cô, “Niệm Chi, cuối cùng em cũng tới rồi.”

“Lớp trưởng đã đến rồi sao?” Cố Niệm Chi dí dỏm gật đầu với anh ta, “Nghi Hỷ ở đâu? Em vẫn chưa chúc mừng cậu ấy.”

“Cô ấy ở bên kia, để anh dẫn đường cho em.” Mai Hạ Văn vừa đi, vừa quan sát Cố Niệm Chi từ trên xuống dưới, khen ngợi: “Bộ lễ phục này của em đẹp thật đấy.”

Anh ta vẫn biết Cố Niệm Chi là một cô gái xinh đẹp. Nhưng chỉ thay đổi cách ăn mặc đã đẹp đến nhường này, quả thật làm anh ta không khỏi ngỡ ngàng.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.