Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 157 : Nổi đau không thể chịu đựng


Anh hôn vành tai cô,

đầu lưỡi quét nhẹ qua ổ tai cô, “Ngoan, anh muốn cố gắng, cố gắng gieo

xuống một baby, anh muốn làm ba rồi. . . . . .”

Cô vốn dĩ đã mệt

mỏi kiệt sức vì đầu lưỡi của anh khiêu khích mà khẽ run rẩy, cô thật lo

lắng mình sẽ lần nữa bị anh chinh phục, nhưng sau khi nghe được câu nói

này như gặp phải gặp sấm sét giữa trời quang, toàn thân cứng ngắc . . . . .

Đây là tử huyệt của cô, nổi đau mà trong sinh mệnh của cô không cách nào chịu đựng được. . . . . .

Kế tiếp, cho dù anh cố gắng thế nào, cô đều không cách nào tập trung tinh

thần nữa, anh cho là cô quá mệt rồi, liền không hề cưỡng bách cô nữa,

hôn mặt của cô, “Được rồi, mệt mỏi thì ngủ đi!”

Rửa sạch cho cô,

dùng khăn tắm bọc cô lại, ôm cô trở lại phòng ngủ, rồi đặt cô trên

giường, tự mình cũng chen lấn lên, ôm cô, nhẹ nhàng nắm lấy thịt mềm mại trên cánh tay của cô, thỏa mãn mà hưởng thụ, “Ưmh. . . . . . Phải đổi

một cái giường lớn một chút rồi, em nói mua kiểu gì? Giường nước có

thích hay không?”

Cô một dáng vẻ uể oải, qua loa mà đáp một câu, “Tùy tiện. . . . . .”

Anh vẫn cho là cô mệt rồi, liền không hề quấn cô nói chuyện nữa, vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô nhanh ngủ đi, trong bóng tối, anh không có nhìn thấy được, khóe mắt cô chảy xuống giọt lệ kia. . . . . .

Có lẽ thật sự mệt

rồi phải không, hoặc có thể là do, cái ôm của anh là thuốc ngủ tốt nhất

trên đời, cô rất nhanh liền đi vào giấc ngủ. Chỉ là, cô mới vừa đi vào

giấc ngủ không lâu, lại bị cơn ác mộng trong năm năm không ngừng lặp lại quấy nhiễu. . . . . .

Trong mộng còn là mảnh màu đen sờ không

được điểm cuối, cô cuộn tròn trong bóng tối, không biết là nơi nào,

truyền đến tiếng đứa bé kêu gào thê lương, “Mẹ! Mẹ. . . . . . đừng không cần con. . . . . . mẹ. . . . . .”

Đứa bé. . . . . . Cô vội vã

đứng dậy, men theo chỗ phát ra âm thanh đi, vậy mà, cho dù cô chạy thế

nào, âm thanh của đứa bé luôn ở phía trước, lượn lờ, thê lương vô cùng.

Cô chạy chạy, chạy cho đến mệt mỏi hai chân không bước được nữa, vẫn không thể nào tìm được nửa điểm tung tích đứa bé, ở bóng tối phía trước, lại

xuất hiện một bóng lưng, cô nhìn rõ được, là Thần An, là Thần An của cô

không sai, cho dù là bóng lưng, cô cũng có thể nhìn một cái liền nhận

ra. . . . . .

Cô chạy lên đi trước, ôm lấy hông của anh, cô khóc

kêu tên của anh, muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà, anh

lại xoay người lại, đẩy cô một cái ngã xuống đất, còn hung tợn chỉ trích cô, “Cút! Cô không xứng làm vợ tôi! Cút càng xa càng tốt!”

Anh muốn cho cô lời cam kết dịu dàng, lại bị cô gấp gáp cắt đứt, trong bóng tối, cô vẫn ở trong không khí cảnh mơ không ra được, “Anh sẽ! Không! Là anh có thể! Thần An, anh đuổi em đi đi! Em thật sự không xứng với anh!

Thật xin lỗi, Thần An. . . . . . Thật xin lỗi con. . . . . . là mẹ không tốt. . . . . .”

Một câu nói sau cùng này, khiến Tả Thần An trong lòng chấn động mạnh, đứa bé? Cái gì đứa bé?

“Bảo bối, em đang nói gì? Cái gì đứa bé?” Anh tận lực để cho giọng nói của mình dịu dàng, không cần hù dọa cô.

Cô ô ô khóc, bên tai còn đang suy nghĩ tiếng kêu gào của đứa bé, từng

tiếng “Mẹ”, từng tiếng “Con muốn mẹ”, làm cho tinh thần cô lâm vào trạng thái sụp đổ, bí mật cất giấu trong lòng bật thốt lên, “Đứa bé. . . . . . Thần An. . . . . . Con của chúng ta. . . . . . Nó đã chết. . . . . .

Sinh ra đã chết rồi. . . . . .”

Ước chừng mấy giây, anh một câu

cũng nói không nên lời, mất sức lực rất lớn mới đưa những lời này tiêu

hóa hết, thì ra là bọn họ từng có một đứa bé! Thì ra thời điểm cô rời

khỏi nhà họ Tả là mang thai mà đi! Thì ra nổi đau mà cô trải qua so với

tưởng tượng của anh càng sâu hơn!

Ôm cô đang khóc không thành

tiếng trong lòng, tim của anh, cũng giống như thủy tinh, nứt ra từng

khe, đau không thể nào diễn ta được. . . . . .

Nhưng, lúc này

không phải là thời điểm đau, việc anh cần làm, là trấn an cô, làm cho cô không kích động như vậy, không đau đớn như vậy. . . . . .

vậy, cưỡng chế nỗi đau trong nội tâm của mình ép xuống, ôm cô càng chặt

hơn, như dỗ đứa bé nhẹ nhàng che chở cô, “Bảo bối, đừng khóc, anh biết

rõ em rất khổ sở, nhưng nghĩ đến con, nó nhất định không hy vọng mẹ của

nó khổ sở vì nó, hơn nữa, có lẽ, nó sẽ trở lại? Nếu như nó nhớ chúng ta, nhất định sẽ trở về, chúng ta còn có thể làm ba mẹ của nó! Chúng ta có

thể sinh nữa. . . . . .”

Nghe lời của anh, cô càng sụp đổ, từ

trong ngực anh tránh thoát, dùng sức đẩy anh ra, vừa khóc vừa gào to,

“Sẽ không! Sẽ không trở về rồi! Chúng ta cũng không thể sinh đứa bé nữa! Em không thể! Em không thể sinh đứa bé nữa rồi! Anh biết không? Không

thể. . . . . .”

Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ nỗi đau lớn nhất trong lòng. . . . . .

Ở trên thế giới này, chỉ có mấy bác sĩ năm đó, còn có chính cô biết

chuyện này. Bí mật này, giống như một tảng đá lớn, đè ép trong lòng cô

năm năm, ép cô không thở nổi, ép cô không dám đối mặt với tình yêu của

anh, tối nay, dưới trạng thái sụp đổ này rốt cuộc nói ra, vừa nói xong,

cô liền thanh tỉnh, tiếng khóc cũng ngưng, chỉ có nước mắt im lặng chảy. . . . . .


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.