lúc lâu mới đến, thời điểm vào phòng làm việc còn cầm một cái túi lớn,
phía trên in logo một siêu thị tự động, là từ siêu thị về sao?
Ánh mắt của anh như băng, nhìn thẳng cô.
“Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . .” Ánh mắt như thế làm cho cô có chút
sợ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, sau khi kêu hai tiếng tổng giám đốc liền không dám nói lung tung.
Tả Thần An vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén, hàm chứa hàn băng, tựa như muốn đâm xuyên qua cả người cô.
Không khí này, rất dọa người. . . . . .
Hạ Hiểu Thần khẽ rùng mình, lập tức cười giơ lên túi trong tay, “Tổng giám đốc, em mới vừa đi siêu thị mua thức ăn, để ăn mừng anh khôi phục sức
khỏe, ngày đầu tiên trở lại làm việc, buổi tối em sẽ làm cơm tối cho
tổng giám đốc được không? Hơn nữa, mấy ngày nay nhìn tổng giám đốc cũng
gầy đi, nên chú ý bồi bổ thân thể một chút! Tài nấu nướng của em rất
tuyệt đấy!”
Anh khép lại văn kiện trong tay, như có điều suy
nghĩ, chẳng qua là trong con ngươi lạnh như băng chưa từng phai nhạt,
“Vậy sao? Ý của em là. . . . . . Là ở cùng em ăn bữa cơm này?”
Hạ Hiểu Thần sắc mặt vui mừng, cho là Tả Thần An đáp ứng cô, vội nói,
“Không sao cả, ở nhà tổng giám đốc hoặc là nhà em cũng đều có thể!” Cô
hơi ngượng ngùng cười một tiếng, “Thật ra thì. . . . . . Nhà em cũng
chính là nhà tổng giám đốc, phòng ở cũng là do tổng giám đốc mua. . . . . .”
Anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, nhìn chăm chú đến mức làm da đầu cô cũng trở nên tê dại, mới nói tiếp, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . . . .” Cô suy tư ý tứ trong lời nói của Tả Thần An, dường như
hiểu ra, nở nụ cười ngọt ngào, “Sau đó. . . . . . Chúng ta có thể cùng
nhau nghe một chút âm nhạc, ừ. . . . . . Hiểu Thần nếu có may mắn như
trong lời nói, không biết là có thể xin tổng giám đốc tự mình chỉ điểm
thêm một chút về giọng hát của Hiểu Thần hay không?”
“Còn gì nữa không?” Trong con ngươi của anh hiện lên một tia cười lạnh nhàn nhạt.
“Còn có. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . .” Hạ Hiểu Thần sắc mặt trở nên phiếm hồng, ngượng ngùng mà mềm nhẹ.
Anh suy nghĩ trong
chốc lát, nhẹ nhàng gõ xuống bàn một cái, ý bảo cô dừng lại tiếng khóc
thút thít, rồi sau đó nói ngắn gọn, “Hạ Hiểu Thần, lần đầu tiên cũng là
lần cuối cùng, em nhớ cho kỹ. Anh không cho phép bất luận kẻ nào tổn
thương chị em, ai muốn dùng chuyện này khiêu khích anh, anh sẽ không
tiếc tất cả hủy diệt người đó! Kể cả em, Hạ Hiểu Thần cũng không ngoại
lệ! Còn nữa, chị em rất yêu em, cũng rất quan tâm tình cảm của hai chị
em, cho nên, những chuyện bôi nhọ này anh sẽ không nói cho cô ấy biết,
không muốn làm cho chị em thương tâm, không muốn cô ấy mất đi đứa em gái duy nhất này, nhưng chỉ lần này thôi, tự giải quyết cho tốt, nếu như
còn tái phạm, em cứ đợi anh làm em biến mất khỏi thành phố Bắc Kinh
này!”
Hạ Hiểu Thần cắn cắn môi, uất ức rơi nước mắt, “Biết, tổng giám đốc. . . . . .”
“Đi ra ngoài!” Anh không nghĩ sẽ nhìn thấy cô lâu thêm một lúc.
“Dạ . . . . .” Cô yên lặng thu thập trên đồ đạc rơi trên mặt đất, lau khô
nước mắt, đi ra ngoài, tối nay bữa cơm này, chắc là sẽ không có nữa. . . . . .
Phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, anh mở ra văn kiện, giữa những những hàng chữ cư nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của một người, lo lắng trong lòng nhất thời cũng tieu tan, anh cũng cười, cầm
lấy điện thoại, gọi về nhà, điện thoại là dì giúp việc nhận.
“Dì, phu nhân đâu?”
“Phu nhân còn ngủ.”
Vẫn còn ngủ? Thật là heo! Chỉ là, có thể ngủ đối với cô mà nói là chuyện
tốt! Anh chỉ sợ cô không ngủ cũng không ăn! Trong đầu anh hiện ra dáng
vẻ lúc cô đang ngủ, trong lòng càng thêm ấm áp, cười nói, “Được, vậy
đừng quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy ngủ đi, đợi cô ấy tỉnh lại nói cho cô
ấy biết, buổi chiều cùng tôi đi xem phòng ở cho em trai.”
Anh đã
từng cam kết, sẽ xem em trai cô trở thành em trai của mình, cho nên,
trước hết để cho Thư Khai ở Bắc Kinh có một ngôi nhà để ở trước đã, là
việc người anh rễ như anh nên làm. So sánh với Hạ Hiểu Thần, Thư Khai dễ thương hơn nhiều!