Vừa đi ra khỏi sân bay, không khí kéo đến, chính là không giống với khôngkhí Bắc Kinh, điển hình, thuộc về không khí của miền nam, ướt át giốngnhư mỗi một tầng không khí đều là hơi nước.
Cô hít thở sâu một hơi, thật đã lâu rồi……
Không khí như vầy đã bao năm cô chưa từng được hít thở qua?
Đều nói cố hương là nơi trị liệu vết thương kỳ diệu nhất, xem ra, điều nàycũng không phải giả, trong lòng mặc dù vẫn chua xót như cũ, nhưng làđường về nhà càng ngày càng gần, cảm giác ấy cũng dần dần theo đó tiêután, thậm chí giống như có giọng nói ở dưới đáy lòng, không sợ, khôngsợ, phải về nhà lập tức, về nhà là có thể nhìn thấy mẹ……
Mẹ. Cái từ này, vĩnh viễn đại biểu là nơi ấm áp nhất trên thế giới, khi thươngđau chồng chất lúc nhớ tới bà, luôn cảm thấy có một ánh mắt ấm áp từ ái, giống như luôn ở sau lưng dõi theo mình, tự nói với mình, đùng sợ, đừng sợ, mỏi mệt thì hãy về nhà……
Về nhà!
Cô nhớ tới lần này trở về nhà cũng chưa có thông báo với mẹ một tiếng, hay là trước tiênđánh tiếng một chút, tránh lại dọa mẹ sợ.
Tìm một chốt điệnthoại công cộng, gọi điện thoại cho mẹ, khi ở đầu bên kia nghe tiếng“Này” quen thuộc của mẹ xuyên qua ống tai nghe truyền tới thì cô suýtchút nữa khóc lên, sợ mẹ nghe đến sinh nghi, vội vàng lấy tay che miệng, nước mắt vui sướng chảy ra.
“Đây, là ai vậy? hử?” Mẹ kỳ quái hỏi.
Cô nhất thời không dám trả lời, e sợ mình không che giấu được giọng nói nghẹn ngào biểu hiện ra ngoài.
“Là ai vậy? Nếu không nói lời nào thì tôi cúp máy!” Không nghe được tiếng trả lời, mẹ thật định cúp máy.
Cô lúc này mới vội vàng lên tiếng, “Mẹ , là con.” Trong giọng nói vẫn không che giấu được sự run rẩy.
Đã từng, anh đã từng đứng ở nơi này mà chờ đợi sao?
Thần An, Thần An, vẫn sẽ ở bất kỳ giờ phút bất kể nơi đâu cũng sẽ nhớ đếnanh, quên đi, là một việc rất khó khăn rất gian nan, nhưng mà, cũng vẫnphải……
“Mưa thật to quá, tiểu thư có thể cho mượn cái ô dùng một chút không?” Chợt, bên cạnh vang lên một giọng nói.
Tay cô khẽ run, cái ô cư nhiên rớt xuống đất, quay đầu, cả kinh như nhìnthấy quỷ hồn bay lên tận trời, một ô hồng xinh đẹp, ở trong mưa rơixuống đất thành một vòng hoa tiên……
“Anh…… Anh…… Sao anh lại đến đây?” Cô lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Người ngồi trên xe lăn trong mưa, người toàn thân ướt đẫm, không phải anh, thì là ai chứ?
Thậm chí, người ở phía sau đẩy xe lăn cho anh Sa Lâm cũng gặp họa, bị mưa xối ướt sũng.
“Sa Lâm! Các người không có ô sao?!” Cô vẫn là không muốn nói chuyện cùng anh, lại hỏi Sa Lâm.
Sa Lâm không trả lời cô, ngươc lại người được gọi là Tả Thần An oan gia,đôi con ngươi trong mưa càng trở nên trong suốt, nhìn cô chằm chằm, thầm lặng, “Ban đầu là anh sai lầm rồi. Hứa Tiên và Bạch nương tử nên duyênvì một trận mưa, Bạch nương tử vì mượn một cái cô của Hứa Tiên, mới có chuyện xưa đó, ta thật quángu dốt, tại sao lại đứng chờ vợ của mình trong trời đêm lấp lánh ánhsao cơ chứ?”
Mưa to tầm tả, rơi mất ô làm cô cũng bị dầm mưa mà ướtđẫm, lời của anh, làm trong lòng cô càng nổi lên từng trận thét gào, côkhông dám nhìn đôi mắt lấp lánh trong suốt kia, quay đầu bước đi, “Cái ô cho hai người mượn, không cần trả lại! Hẹn gặp lại! Không, là vĩnh viễn không gặp!”
Nói xong, e sợ bọn họ lần nữa đuổi theo, chạy xuống Đoạn Kiều, nhìn thấy một chiếc xe taxi đi qua, không tiếc giá cao, lậptức lên xe, hướng trạm xe chạy đi.
Cô phải về nhà! Cô phải về nhà! Về nhà sẽ an toàn!