Mà mẹ một lần nữa có gia đình mới, thêm cô đã là việc rất khó khăn, với
lại cô và dượng thu nhập cũng không nhiều, dượng lại còn có một người
con trai, cho nên, cũng không có dư giả cũng như không có năng lực bận
tâm đến Hiểu Thần quá nhiều, trừ vụng trộm cho Hiểu Thần một chút tiền
tiêu vặt, điều có thể làm, cũng không còn cái gì nữa.
Khi đó, Hạ
Vãn Lộ cũng còn nhỏ, chỉ có thể tích góp tiền tiêu vặt của mình một xu
cũng không nỡ dùng, đều dùng để cho Hiểu Thần mua đồ ăn, mua đồ dùng học tập; ở nhà dượng có thức an ngon, cô càng sẽ nghĩ tới Hiểu Thần, len
lén giấu đi một phần của mình, đưa cho Hiểu Thần ăn.
Nghỉ hè năm
ấy, cô cùng bạn học đi ra ngoài làm thực nghiệm xã hội, ở trên đường ôtô chạy đứng bán báo, thế nhưng cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ,
cô hào hứng, việc đầu tiên nghĩ tới chính là có thể mua cho Hiểu Thần
một vài thứ. Cô nhớ Hiểu Thần đã từng nhìn chằm chằm quần áo xinh đẹp
của người khác lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhớ Hiểu Thần từ sau khi ba mẹ ly
hôn cũng không có đi ra ngoài ăn cơm, vì vậy, mang theo Hiểu Thần đi ăn
một bữa thật ngon, còn gần như là thỏa mãn Hiểu Thần ngày thường cho là
hy vọng xa vời, mua rất nhiều đồ vật xinh đẹp.
Cho nên, khi còn
bé Hiểu Thần luôn luôn xem, chị gái là vạn năng, là chỗ dựa của cô, là
nơi sưởi ấm cô khi cô bị uất ức, chị giống như ông già Noel, chỉ cần cô
có muốn, chị sẽ mua cho cô. . . . . .
Nhưng bây giờ thì sao? Cô còn có thể cho Hiểu Thần thứ cô ấy muốn sao?
Lần này, Hiểu Thần muốn là Thần An. . . . . .
Nghĩ đến đây, nước mắt của cô giống như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống liên
tục. . . . . . Đây là cô muốn cho cũng không cho nổi được rồi, Thần An
vốn dĩ cũng không thuộc về cô. . . . . .
Bên ngoài cửa phòng ngủ
đóng chặt, anh đang gõ cửa, giọng nói lo lắng vang lên, “Heo Con! Em có
khỏe không? Nói một câu thôi! Để anh biết em không có việc gì!”
Không có ai trả lời. . . . . .
Vì vậy anh không quấy rầy cô, lại thêm 10 phút sau gõ cửa lại lần nữa,
“Heo Con, thời gian không còn sớm, nếu không rời giường đi làm sẽ tới
trễ, hôm nay em làm ca sáng. . . . . .”
Vẫn không có động tĩnh. . . . . .
“Heo Con, dậy ăn điểm tâm, không phải cháo gan heo, là hoành thánh mà em thích ăn!”
Hoành thánh. . . . . .
Không cần nói hoành thánh. . . . . .
Ngồi cả đêm, cô toàn thân cứng ngắc mà chết lặng, cả người chỉ có nước mắt
là vẫn còn rơi, ở trên mặt cô tuôn rơi không ngừng. . . . . .
Ngoài cửa giọng nói vẫn đang tiếp tục: “Heo Con, ra ngoài được không?”
“Heo Con, anh biết rõ em đã tỉnh, mở cửa! Em biết, nếu như anh quyết tâm muốn vào, cánh cửa này tuyệt không ngăn được anh!”
Những lời này ngược lại là sự thật. . . . . . Cô thừa nhận. . . . . .
Đứng lên, thẩn thờ ra mở cửa phòng, sau khi hai người tự hành hạ chính mình
cả một buổi tối, trái ngược nhau, trong phòng ngủ ánh sáng ấm áp còn cô
trước mặt anh lại một bộ dạng u tối, nhéo đau tim của anh.
Đây là cô sao? Là cô gái thanh thuần tốt đẹp, mềm mại hoạt bát Heo Con Tiểu Lộ của anh sao?
Không, Heo Con Tiểu Lộ của anh không phải như thế!
Cô có là da trắng nõn mềm mại, ánh mắt luôn là sáng lóng lánh, tóc mềm mại mà thẳng bóng, nắm ở trong tay như gấm vóc thượng hạng. . . . . .
Ai có thể nói cho anh tình hình trước mắt là như thế nào? Đầu tóc rối bời, ánh mắt ảm đạm, trên mặt trắng nõn loang lổ nước mắt. . . . . .
“Heo Con. . . . . .” Anh gọi cô một tiếng, khó chịu không nói ra lời, tim đau như bị kim châm.