thi.
Vậy mà cô vẫn còn đang ngủ. Buổi sáng sau khi tan ca về nhà
cô liền bắt đầu ngủ, thế nhưng ngủ suốt cả một ngày, cơm trưa cũng không có ăn, có lẽ là do quá mệt mỏi.
Hứa Tiểu Soái điên cuồng nhấn
chuông cửa tiếng chuông vang dội mới đánh thức được cô, cô mơ mơ màng
màng cầm đồng hồ báo thức lên xem, vừa nhìn, lập tức thanh tỉnh hoàn
toàn, bây giờ cách thời gian Hiểu Thần thi đấu cũng không sai biệt lắm!
Mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù ra mở cửa cho Hứa Tiểu Soái, sau đó chính cô lại ở trong phòng chạy loạn cả lên, nào là thay quần áo, rửa mặt, nấu mì ăn
liền. Lúc này nếu cô nấu cơm ăn khẳng định không kịp, cho nên cô tùy
tiện tìm một chút đồ ăn là được rồi. . . . . .
Ánh mắt Hứa Tiểu
Soái vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của cô, mày cau lại, mãi cho đến khi
thấy cô bưng chén mì ăn liền chuẩn bị ăn, mới tức giận đùng đùng, đoạt
lại, “Em đừng nói cho anh biết cả ngày hôm nay mới chỉ ăn một cái này
thôi nha?”
Cô có chút chột dạ, cười ha ha, “Không có. . . . . . Buổi sáng lúc giao ban ở phòng ăn có ăn qua một ít. . . . . .”
Anh hiểu rất rõ cô, trong sinh hoạt luôn luôn đối với mình qua loa, có thể
giảm bớt liền giảm bớt! “Em còn biết chột dạ?” Sắc mặt anh đen xuống,
ném mì ăn liền của cô vào thùng rác, “Anh nhớ đã có lần nói với em, mì
ăn liền là thức ăn không tốt cho sức khỏe không cho phép ăn? Tả Thần An
đâu? Sao lại cho em ăn thứ này?”
Cô khóe mắt dư quang liếc về
phía chén mì, trong lòng âm thầm tiếc nuối, “Anh ấy. . . . . . Cùng với
việc này không có quan hệ. . . . . .”
“Em còn giúp anh ta biện hộ? ! Thật là con gái lớn không dùng được mà! Đi theo anh!” Anh lôi cổ tay cô hướng bên ngoài kéo đi.
Cô buồn cười, cái gì gọi là con gái lớn không dùng được? Nói cứ như anh là ba cô vậy đó. . . . . .
“Đi đâu? Em còn muốn đi xem Hiểu Thần thi đấu, anh đừng khiến em bị trễ đó!” Tay của cô bị anh bóp có chút đau.
“Anh cũng muốn đi xem Hiểu Thần thi một chút! Em gái em thi đấu, tại sao anh lại không đi chứ? Chỉ là trước tiên cần phải lấp đầy bụng đã!” Nói tới
chỗ này, anh lại có chút tức giận hỏi, “Tả Thần An đâu? Hiểu Thần có
cuộc thi quan trọng như vậy tại sao anh ta không cùng em đi xem?”
Hạ Vãn Lộ không biết nên nói như thế nào, rất là bất
đắc dĩ, “Hiểu Thần, đừng luôn nghĩ đến cúp vô địch được không, cũng
không cần quá coi trọng những thứ hạng này đâu!”
“Chị! Chị đây
cũng không biết! Em nhất định phải giành quán quân! Chị biết không? Nghe nói Tế Hạ, ông chủ công ty chúng ta, muốn ở kỳ phát hành sắp tới tung
ra một ca khúc, trong khoảng thời gian này đã làm đủ tuyên truyền, cũng
không biết chọn ai hát! Tất cả mọi người đang nói rất có thể từ trận thi đấu này chọn ra ca sĩ thích hợp, cho nên, lần tranh tài này em nhất
địch phải vô địch để biểu diễn bài hát này, đây chính là cơ hội tốt!
Chị, tại sao em phải bỏ qua chứ?”
“Nhưng là Hiểu Thần. . . . . .”
“Chị! Em biết rõ chị đang lo lắng cái gì! Yên tâm đi, em nhất định sẽ giành
chiến thắng! Chị, tiếp theo nên cùng Hứa Tiểu Soái có một buổi tối lãng
mạn đi thôi! Lần tới em mời chị ăn cơm, được không? Lần này thật sự xin
lỗi, chị, em còn có việc. . . . . .”
Cả phía sau đài người đến
người đi, nhân viên làm việc, người dự thi đều không ngừng cùng Hiểu
Thần chào hỏi chúc mừng cô, Hạ Vãn Lộ cũng biết lúc này không phải thời
gian thích hợp để nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là cùng Hiểu
Thần nói lời tạm biệt, im lặng rời đi.
Chuyện《 lộ gặp thần an 》
muốn phát hành, cô sớm đã biết rõ, nếu những gì Hiểu Thần nói là sự
thật, như vậy, bài hát này do em gái cô biểu diễn so với bất kỳ người
nào đều tốt hơn, hi vọng, Hiểu Thần có thể thực hiện giấc mộng của cô,
nhất định đoạt giải quán quân. . . . . .
Đi ra ngoài, cô mở điện
thoại di động ra xem, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, theo lý thuyết,
hôm nay cô kết thúc làm việc ca đêm, Thần An nên liên lạc với cô mới
phải, thế nào một ngày cũng không có tin tức nào?
Trong lòng ôm
một mớ nghi vấn, lại cười nhạo chính mình, Hạ Vãn Lộ, cô thật đúng là,
không phải luôn muốn đẩy anh ra sao? Một ngày không liên lạc với cô, cô
liền không chịu được rồi hả?