“Tranh thủ tình cảm” chỉ đưa tới ánh mắt xem thường của Tả Thần An, sau
đó liền bị đánh vào “Lãnh cung”. . . . . .
Đến lúc này, trong mắt Tả Thần An đã không có Sa Lâm, mãi cho đến khi ăn uống no đủ, mới nhớ tới anh.
Cho anh một ánh mắt, làm cho anh đi dọn dẹp tàn cuộc.
Hạ Vãn Lộ không nhìn được nữa, lần này không để ý Tả Thần An phản đối,
giúp đỡ Sa Lâm quét dọn, nhìn một mớ hỗn loạn trên đất, có chút bận tâm, “Nơi này cho phép nướng thức ăn sao? Sẽ không có phiền phức chứ?”
“Yên tâm! Không có việc gì đâu! Chúng ta còn muốn làm so với nướng thức ăn
còn tuyệt vời hơn. . . . . . Sa Lâm! Động tác nhanh lên một chút!” Người nào đó vẻ mặt tươi cười.
Hạ Vãn Lộ không biết chuyện tuyệt vời
là cái gì, khi bầu trời bắt đầu xuất hiện tầng tầng pháo hoa nở rộ, cô
kinh ngạc đến mức đứng ngốc tại chỗ.
Một đôi tay ấm áp vòng qua
eo của cô, âm thanh của anh ở trong gió đêm dịu dàng phát ra, “Còn nhớ
rõ năm ấy đi xem pháo hoa không? Trong đám đông, em gắt gao nắm chặt lấy tay anh, qua mỗi một giây, em sẽ nói cho anh biết, trên bầu trời xuất
hiện những màu sắc gì. . . . . . Em vui vẻ như một đứa bé, anh và em đều cười rất chi là vui vẻ, nhưng mà cũng rất khổ sở, Heo con, anh khổ sở
không phải vì bầu trời của anh vĩnh viễn chỉ một màu đen, mà là, cuộc
sống có nhiều sắc thái phong phú như vậy, nhưng anh cuối cùng vẫn không
thể cùng em nhìn thấy muôn vẻ của cuộc sống. Anh biết rõ em không để
tâm, nhưng mà anh quan tâm, khi đó em, để cho anh nhìn thấy màu sắc của
hạnh phúc, anh lại không thể nói cho em biết, anh làm cho em hạnh phúc,
sẽ có màu sắc như thế nào. . . . . .”
“Heo con, em biết khi đó mơ ước lớn nhất của anh là gì không?”
“Cái gì?” Cô lại khóc rồi. Lần này gặp lại anh, cô lúc cũng khóc hết, gần thành một người mít ướt rồi. . . . . .
“Anh cầu nguyện, có thể có một ngày để cho anh nắm tay em, dưới bầu trời đầy pháo hoa khiêu vũ. . . . . . Có thể nói cho em biết, hạnh phúc của
chúng ta cũng có đủ mọi màu sắc. . . . . .” Anh đem thân thể cô quay
lại, dắt tay của cô, ngửa đầu thâm tình nhìn vào mắt cô, “Cô gái xinh
đẹp này, hiện tại, có thể cùng anh khiêu vũ không?”
Trên cao, bầu trời đêm pháo hoa vẫn đang nở rộ, ban đêm ở đây không có người nào, nó vô cùng tinh tế nở rộ rực rỡ.
“Không phải thuê, mà là nhà của em!” Hiểu Thần có mấy phần đắc ý.
Cái này lại càng kỳ quái! “Hiểu Thần, là bạn trai mua cho em?” Tế Hạ công
ty vị trí rất tốt, ở vùng lân cận mua phòng ốc, đối với các cô mà nói
đây chính là thiên giới! Hạ Vãn Lộ không thể không nghĩ vậy.
Hiểu Thần hì hì cười một tiếng, coi như là thừa nhận.
“Hiểu Thần. . . . . . Chị đã nói với em. . . . . .” Cô phải cùng em gái nói
rõ ràng, con gái trước khi cưới không thể chiếm quá nhiều tiện nghi về
phương diện tiền tài của đối phương, càng không thể vì tiền tài mà bán
mình, họ tuy nghèo, nhưng không thể để cho người khác xem thường mình. . . . . .
Nhưng, cô mới nói mấy lời mở đầu, Hiểu Thần liền nhận đi xuống, “Chị, em hiểu rõ không thể để cho người khác khinh thường chúng
ta! Em biết chừng mực! Chị, chị cứ yên tâm đi!”
Hạ Vãn Lộ còn
muốn nói, nhưng Hiểu Thần đã nhanh chóng kết thúc điện thoại, “Chị!
Không nói cái này nữa! Tối nay em thi đấu, chị có thể đến xem không? Hứa Tiểu Soái cũng muốn đi! Em sai người giữ lại vị trí tốt cho hai người!”
“Trong lòng đã biết trước sao?” Hạ Vãn Lộ cũng biết vấn đề phòng ốc chỉ nói
một lát trong điện thoại sẽ không rõ ràng, huống chi bên kia Hiểu Thần
còn có tiếng nhạc không ngừng, rất là ồn ào.
Hiểu Thần ngược lại
tràn đầy tự tin, “Chị! Chị cứ yên tâm! Em chắc chắn thành công, tiến vào bán kết tuyệt đối không thành vấn đề, ngay cả quán quân không chừng
cũng là của em! Chỉ là, lời này em chỉ nói cho chị, bổ sung lý lịch đi
ra ngoài!”
Nghé con không sợ cọp! Hạ Vãn Lộ cười, “Vậy sao? Xem
ra chị không thể xem thương em! Cố gắng lên! Chị cũng tin tưởng em nhất
định có thể được!”
Điện thoại cứ như vậy vội vã cắt đứt, Hạ Vãn
Lộ không khỏi lo lắng trùng trùng, cũng không biết mình ở đây lo lắng
cái gì, là cuộc thi sao? Có lẽ cô nên cùng Thần An nói một chút, Thần An nhất định chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, nhưng lại cảm thấy mình cũng
không phải vì cái này mà lo lắng, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Hiểu Thần
đi theo con đường này rốt cuộc là đúng hay sai?