Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?
Cô cũng liên tục tự hỏi mình như vậy, anh bị thương, cô cũng đau lòng. . . . . .
“Sa Lâm, tôi muốn qua thăm anh ấy một chút!” Cô đột nhiên nói với Sa Lâm đang rất chuyên tâm bóc vải, chỉ mấy chữ “Đau quá” kia của anh đã phá tan phòng tuyến trong lòng cô.
Sa Lâm bị cô dọa cho sợ hết hồn, nhưng cũng hiểu được tình hình trước mắt, xác định là trước mắt không thể để cho cô xuất hiện trước mặt người nhà họ Tả, nếu không Tam Thiếu cũng sẽ không lén la lén lút đưa mấy quả vải cho cô như vậy.
“Bác Tả đang ở đây!” Anh thành thật nói.
Một câu nói đã đập tan ý tưởng của cô. Thở dài, cô tự nhìn lại mình, lòng bàn tay thoa đầy thuốc, mười đầu ngón tay lại không có vấn đề gì, vẫn có thể gửi tin nhắn, chỉ là anh vừa mới nói cô không cần trả lời chỉ cần đọc là được rồi, cho nên anh cũng chỉ đọc. . . . . .
Cô là hộ sĩ, lúc bệnh nhân bị thương cô thường làm như thế nào? Vậy mà bây giờ lại hoàn toàn luống cuống, đầu ngón tay bấm phím điện thoại loạn lên, nhưng lại không biết mình đang gõ chữ gì, cuối cùng xóa toàn bộ, gõ lại một tin nhắn mới cho anh: Gọi bác sỹ tới xem một chút chứ? Tốt nhất là không cần dùng châm cứu để giảm đau.
Sau đó, cô gửi tin nhắn đi. . . . . .
Khi Tả Thần An nhận được tin nhắn như vậy, ngay lập tức cảm thấy một luồng khí nóng xông lên cổ họng, anh sắp bị cô làm cho tức chết rồi. . . . . .
Anh tuyệt đối không đau, cũng chỉ muốn tranh thủ sự đồng tình cùng yêu mến của cô mà thôi, thậm chí, anh không cần cô nhắn lại, chỉ cần để cho anh tưởng tượng một chút biểu tình khi cô nhìn thấy tin nhắn này là tốt rồi, sao cô lại có thể không hiểu phong tình như thế chứ? Sao cô có thể trực tiếp sử dụng thuật ngữ chuyên môn để hồi âm cho anh? Nhẫn tâm dùng hiện thực phá tan ảo tưởng của anh. . . . . .
Anh không cam lòng, cố ý tỏ ra bướng bỉnh với cô, lại nhắn lại: anh muốn châm cứu để giảm đau!
Hạ Hiểu Thần rất thông minh, thoáng cái liền nhìn thấu quan hệ giữa hai người này, lập tức cúi đầu về phía Tả Tư Tuyền chào một tiếng, “Xin chào ông Tả! Tôi là ca sĩ tham gia thử giọng của công ty Tế Hạ, thật xin lỗi, tôi vào nhầm phòng bệnh! Chỉ có điều, không biết tổng giám đốc cũng nằm ở viện này.”
Tả Tư Tuyền quan sát kỹ biểu tình của con trai lần nữa, giống như không có gợn sóng nào, liền gật đầu một cái với Hạ Hiểu Thần, coi như là chào hỏi.
Tả Thần An dường như không có gì để nói, sắc mặt nhàn nhạt, Hạ Hiểu Thần rất thức thời, xin phép rời đi, “Ông Tả, Tổng giám đốc, tôi đi trước, chúc Tổng giám đốc sớm bình phục!”
Nói xong, cô nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lần này, cô tỉ mỉ nhìn rõ ràng số phòng rồi mới đi vào, hơn nữa còn cẩn thận gõ cửa, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng của chị gái nói “Mời vào” thì mới đi vào trong phòng.
Vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy lòng bàn tay và lòng bàn chân của chị mình phải bôi thuốc đen xì, một loại tình cảm thân thiết tự nhiên nảy sinh, “Chị, làm em sợ muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà nhà lại bốc cháy?”
“Căn phòng đã quá cũ nát, dây điện cũng bị hỏng!” Hạ Vãn Lộ thoải mái mà nói, cô không muốn làm cho em gái lo lắng.
“Chị, căn phòng kia quả thật quá cũ rồi! Lần này ra viện, em sẽ thuê cho chị căn nhà tốt một chút nhé!” Hiểu Thần đau lòng nâng tay chị gái lên xem.
“Em lấy tiền ở đâu ra?” Hạ Vãn Lộ trách cô một tiếng, “Tiêu tiền của bạn trai cũng không tốt!” Cô nhớ tới cậu con trai ngày đó đứng dưới khán đài dùng sức vỗ tay cổ vũ Hiểu Thần, mặc dù gia cảnh không tệ, nhưng cô cho là trước khi kết hôn thì hai người vẫn nên rõ ràng trong chuyện tiền nong.
“Không phải! Em dùng tiền của mình! Chị, em đã trưởng thành! Có thể kiếm tiền! Chị biết không? Em được chọn để quay quảng cáo rồi, không bao lâu nữa em sẽ có tiền thù lao, còn nữa, sẽ phải lập tức tiến hành vòng đấu Bán Kết, chỉ cần em có thể vọt vào tốp ba, có thể ký hợp đồng cùng công ty Tế Hạ, em sẽ nhanh chóng trở thành ngôi sao!” Hiểu Thần hứng trí bừng bừng nói với chị xong, đôi mắt tỏa sáng.
“Vậy sao? Hiểu Thần thật tài năng nha! Nhưng chị cũng không cần tiền của em. Em đó, muốn làm ngôi sao, ban đầu nhất định là có rất nhiều việc cần tiêu xài, mỹ phẩm rồi trang phục gì đó, đều cần mua loại tốt, không thể để cho người khác xem thường được! Chỉ có điều người chị này không có bản lãnh, không mua nổi những đồ dùng hàng hiệu đắt giá cho em!” Hạ Vãn Lộ nói xong, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.