Thấy trong ngực anh còn ôm một người, Vĩ Ca thức thời giúp anh mở cửa sau. Vỗn tưởng rằng anh sẽ đặt cô gái ở trong ngực mình xuống rồi lên ngồi ở ghế trước nhưng không nghĩ tới anh lại ôm cô gái đó cùng ngồi ở ghế sau. Hơn nữa, sau khi ngồi xuống vẫn ôm cô gái đó ở trong ngực, không hề đặt xuống.
Cảnh tượng này khiến Vĩ Ca có chút kinh ngạc, chuyện này đúng là trước nay chưa từng có. Ít nhất, anh ta chưa từng thấy Tả Tam thiếu ôm bất cứ một người phụ nữ nào như vậy.
Còn nữa, theo anh ta được biết, Tả Tam thiếu có tính thích sạch sẽ, vậy mà lúc này anh lại mặc một chiếc áo sát nách, trên người cô gái còn được bọc bằng áo sơ mi của anh.
Có thể thấy được, người phụ nữ này quả thật…không tầm thường.
Phi lễ chớ nhìn! Vô lễ chớ nghe! Anh ta vội vàng khởi động xe, cẩn thận hỏi: “Tam thiếu, đi đâu ạ?”
Anh suy nghĩ một lát: “Đến Vân Hồ.”
Ở Vân Hồ có nhà riêng của Tả Tam thiếu, hình như chưa từng có người phụ nữ nào ghé qua, thậm chí, ngay cả người nhà họ Tả cũng chưa từng tới. Có lúc anh ta cũng thật hoài nghi, không biết rốt cuộc người nhà họ Tả có biết Tả Tam thiếu có bao nhiêu nhà ở bên ngoài? Người có tiền ấy mà, tất cả đều như vậy, mua nhà mà cứ như mua một món đồ chơi vậy.
Một tài xế thích hợp phải học được cách lúc nào thì im lặng. Về điểm này, theo Tả Thần An bốn năm năm, Vĩ Ca đã sớm học được, cho nên, chiếc xe bình tĩnh chạy trong đêm tối, tựa như anh ta không hề tồn tại.
Tả Thần An cúi đầu nhìn thẳng vào cô, chỉ thấy mí mắt của cô cụp xuống, lông mi thật dài che lại ánh mắt của cô. Lúc này, anh không thấy được ánh mắt của cô thế nào, chỉ nhìn thấy da mặt của cô mịn màng, trắng nõn, nổi bật dưới ánh đèn xe, chỗ bị đánh có một dấu tay hồng nhạt hết sức rõ ràng, thậm chí còn hơi sưng.
Lòng anh đau nhói, muốn duỗi ngón tay để vuốt ve chỗ đó lại sợ làm cô bị đau. Con nhóc Vũ Khiêm này, vậy mà dám động thủ với cô? Ngay cả anh còn không nỡ chạm một đầu ngón tay nữa là.
“Đau không?” Anh cúi đầu dịu dàng hỏi.
Cô khoác áo sơ mi của anh, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người cô, trong hô hấp của cô hòa lẫn hương vị của anh, khiến cô nhất thời cảm thấy hỗn loạn, hư vô, cô không biết mình đang ở chỗ nào.
Suốt chặng đường, cô chẳng nói gì, trong lòng rất khó chịu. Cô không biết tại sao mình lại khó chịu, nhưng khá rõ ràng, cô không khó chịu bởi vì bị Ninh Vũ Khiêm vũ nhục, không phải…
“Được rồi!” Anh rốt cuộc thả tay xuống.
Cô mở mắt ra, không biết phải nói gì, nên làm cái gì. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi! Có muốn tắm một cái trước không?”
Tắm? Đương nhiên phải tắm…Nhưng mà, tắm ở đây được không?
Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, dắt tay của cô, cười nói: “Đi theo anh.”
Cô mơ hồ, mặc anh dắt tới phòng ngủ, hơn nữa còn là phòng ngủ của anh.
Anh dắt cô, lần lượt chỉ cho cô xem: “Đây là phòng tắm, trong ngăn kéo có khăn bông và bàn chải đánh rắng mới; bên này, đây là tủ treo quần áo, bên trong có áo ngủ, tự em nhìn thử xem muốn mặc cái nào, anh ở ngay bên ngoài, còn thiếu gì nữa cứ gọi anh.”
Nói xong, anh thật sự ra ngoài. Cô mở tủ quần áo ra, chấn kinh tại chỗ.
Bên trái là quần áo của anh, áo sơ mi, quần tây, cà vạt, sắp xếp chỉnh tề, áo ngủ, áo lông, cũng không lộn xộn tí nào, vậy cũng chẳng có gì lạ, kinh ngạc là ở bên phải kia, là quần áo mà cô đã mặc từ năm năm trước.
Quần áo của cô cũng không nhiều, vài chiếc áo thun, hai chiếc váy, hai bộ áo khoác, một chiếc khăn choàng.
Lúc trước, khi cô rời khỏi nhà họ Tả không có mang đi, thế mà anh lại giữ lại.
Sự khó chịu trong lòng lại dâng lên từng đợt, đè ép ngực cô đau nhói. Cô gắng sức nhịn xuống sự xúc động muốn khóc nhưng rốt cuộc cũng vô ích, tiếng nức nở tràn ra, trong đêm tối lại hết sức rõ ràng.
“Sao vậy?” Bóng dáng của anh xuất hiện ở cửa.
Đột nhiên, anh hiểu được tại sao cô khóc, tiến lại ôm lấy cô, vuốt vuốt vào lưng cô, hôn lên trán, lẩm bẩm: “Anh chưa từng quên, anh biết rõ, em cũng chưa quên, phải không?”