Đến bây giờ vẫn chỉ là một mảnh giấy trống không, trên đó đến một chữ cũng không có.
Sau khi nhập viện đã làm những cuộc kiểm tra thông thường, tất cả đều đính kèm trong đó, cô lật đi lật lại để kiểm tra, tất cả vẫn rất bình thường. Nhưng mà, báo cáo siêu âm dạ dày đâu? Căn bản là không có! Không phải Kỷ Tử Ngang nói anh đã làm qua siêu âm dạ dày rồi ư?
Cô nhớ lại mọi chuyện từ lúc anh bắt đầu nhập viện tới nay, càng lúc càng cảm thấy rất khả nghi. Cứ nhất định là giường 18! Nhắc lại nhiều câu đối thoại quen thuộc! Thậm chí rất nhiều cảnh tượng đều giống với những tình huống của năm năm trước.
Cô nhớ tới nét mặt vô lại của anh lúc nhìn cô, bảo cô giúp anh xuỵt xuỵt.
Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?
Cô cười khổ, cô đâu phải kẻ ngu.
Thật ra thì cô cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là không dám có hy vọng xa vời, chẳng phải sao? Không dám hy vọng xa vời anh sẽ nhớ mãi một y tá nhỏ thích ầm ĩ của năm năm trước, không dám hy vọng xa vời anh vẫn nhớ rõ một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt cách đó nhiều năm, càng không dám hy vọng xa vời anh sẽ vì một đoạn nhạc đệm tình yêu như thế mà khổ tâm đi diễn một vở kịch.
Cho nên, cô lựa chọn giả ngu.
Nhưng mà, trong lòng anh còn có cô thì sẽ thế nào? Ngày thứ nhất nhập viện say đến lý trí hồ đồ nhưng rốt cuộc vẫn gọi tên tuổi của vị hôn thê.
Say? Mi tâm của cô khẽ nhảy, bệnh cũng là giả, ai biết anh say thật hay chỉ giả say?
Trong lòng cô hỗn loạn, bên tai lúc này đều là giọng nói của anh từ năm năm trước: Tiểu Lộ Heo Nhi, em phải nhớ, anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ em, em cũng không thể bỏ anh, bất luận anh là người mù hay là khỏe mạnh, bất luận anh vẫn có tiền bạc đầy xe hay chỉ còn lại hai bàn tay trắng, em đều không được từ bỏ anh.
Nhưng mà, cô rốt cuộc vẫn từ bỏ anh…
Nước mắt cô tự nhiên ầm ầm rơi xuống, rơi thẳng vào mấy tờ xét nghiệm vừa mới bị lật tung.
Thần An?
“Anh ấy nói thế nào ạ?” Mọi người đều như vậy, thích cùng người khác nói chuyện người yêu của mình, giống như một loại tâm lý đem chuyện này trở thành sự an ủi. Lúc nói chuyện về tình yêu cuồng nhiệt, con người tự nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo và hạnh phúc; không thuộc về mình cũng thích nói, đó chính là một loại thỏa mãn.
Bà nội cười ha ha, “Cậu ấy nói cháu ra nước ngoài học, chờ cháu trở lại sẽ dẫn cháu tới đây để mua khoai lang nướng.”
“Ngài thường xuyên gặp anh ấy lắm ạ?” Cô cắn một ngụm khoai lang, vừa mềm vừa ngọt, giống như mùi vị trong trí nhớ của cô.
“Đúng vậy!” Bà nội lại đưa cho cô một mảnh giấy ăn, “Mấy năm cháu ở nước ngoài, cậu ấy vẫn thường đi dạo một mình, mỗi lần đến chỗ ta đều mua một củ khoai lang, tuần trước cũng tới. Đứa nhỏ này, bà nhìn ra được, có thể là nghĩ tới cháu đi.”
“Bà nội…” Cô bị nghẹn, không biết có phải là bởi vì bị một ít khoai lang nướng mắc trong cổ họng không?
“Ai, trở lại thì tốt rồi! Tuổi trẻ nha, phân phân hợp hợp, nói cái gì là tự do yêu đương, việc này không đáng lo. Ta còn nghĩ rằng hai đứa các cháu cũng chia tay rồi, nhưng cục cưng nhà cháu nói cháu sẽ trở lại, nhất định sẽ trở về. Nhìn thấy bộ dáng kia còn đau lòng hơn so với lúc trước mắt không nhìn thấy.” Bà nội thở dài.
Co cũng không nhịn được mà hốc mắt hồng hồng, nước mắt chực rơi xuống. Sao anh có thể như vậy? Không phải anh rất xa hoa trụy lạc sao? Không phải anh hoa đào đóa đóa sao? Không phải anh sống trong một đám trụy lạc sao? Tại sao phải để cô biết được một mặt khác của anh chứ? Cô tình nguyện để anh vô tình một chút! Cô tình nguyện để anh đem toàn bộ quá khứ bỏ quên đi.
Tay bà nội có mùi vị của than.
Đây là mùi vị mà cô thích nhất.
Khi còn bé mùa đông đặc biệt lạnh, mùa đông ở phương nam và phương bắc cũng có nhiều khác biệt, rét lạnh, ẩm ướt, còn không có hệ thống sưởi ấm. Cho nên, khi trời lạnh sẽ phải đốt than, mỗi khi than cháy, mùi thơm sẽ thuận theo tiếng nổ lốp bốp để thoát ra, đó chính là hơi thở ấm áp nhất giữa trời đông giá rét.
Đó cũng là lý do tại sao trước kia cô lại thích mua khoai lang nướng ở chỗ bà nội, ở chỗ người khác cũng dùng than đá thậm chí lò nướng hiện đại để nướng khoai lang, chỉ có bà nội vẫn dùng than. Bà nói, chỉ có dùng than để nướng khoai lang mới giữ lại hương vị đích thực, mà cô lại thích vây ở bên cạnh bếp than, người ta vẫn nói, bạn bè bạn bè, có lửa mới có bạn bè, vây quanh lửa, giống như vây ở bên cạnh người thân.
Cho nên, khi ngón tay bà nội chạm xuống gò má cô thì hương vị của lửa than cũng theo đó mà len vào hơi thở, nước mắt lại trào ra.