Những kẻ côn đồ kia ngược lại bị lời nói của cô hù dọa, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này lại truyền đến giọng nói của người tài xế, “Thần An! Thần An!”
Tài xế chạy về phía này, bọn côn đồ thấy lại có người tới nên lo lắng cảnh sát sẽ đến thật đành nháy mắt với nhau chuẩn bị bỏ đi.
“Để hết đồ của anh ấy lại!” Cô lạnh giọng nhắc lại.
Mấy gã đó tức giận nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ đành oán hận đem mọi đồ vật ném xuống đất, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Bọn chúng vừa đi, cả người cô giống như bị rút sạch sức lực, ngã nhoài trên mặt đất.
Nghĩ tới Tả Thần An bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng cô khó chịu đến muốn khóc. Anh kiêu ngạo như vậy, hôm nay gặp phải tình cảnh này có lẽ còn khó chịu hơn là bị giết.
Nước mắt cô không kìm hãm được ào ạt rớt xuống. Cô đứng dậy nhặt lại quần áo của anh, vừa rơi lệ vừa giúp anh mặc lại quần áo.
Anh không có bất kỳ phản ứng nào, cô dự đoán được. Với tình trạng của anh lúc này, anh căn bản không có tự tin có thể mang lại cho cô hạnh phúc.
Cô không để tâm, chỉ gạt nước mắt rồi cùng tài xế đưa anh vào bệnh viện. May mắn chỉ là một ít vết thương ngoài da, tạm thời xử lý miệng vết thương xong là anh có thể về nhà.
Suốt dọc đường, Tả Thần An chẳng hề nói chuyện một câu, sắc mặt phờ phạc khiến cô nhìn thấy cũng phải đau lòng. Sự tổn thương của ngày hôm nay, không biết lúc nào mới có thể giúp anh phục hồi lại như cũ.
Xe vẫn đều đều chạy trong đêm tối.
Cô đột nhiên phát hiện cái gì, nói với tài xế: “Rẽ vào hướng này! Chú rẽ vào hướng này!”
Đó không phải là hướng về nhà, tài xế mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô nói.
Nếu cô nhớ không lầm, xung quanh đây hình như có một giáo đường.
Quả nhiên, khi cô nhìn thấy nhà thờ lặng lẽ nằm dưới ánh đèn đường u tối liền vội vàng dắt Tả Thần An xuống xe.
Anh không biết đã đến chỗ nào, chỉ có vẻ mặt mờ mịt cùng bất đắc dĩ, bước chân chập choạng theo sát cô tiến vào cửa giáo đường.