Nhìn thấy cô bé có dáng vẻ gầy gò yếu ớt đang ngồi trên cổ đạo sĩ trẻ tuổi kia, khóe môi Độc Cô Minh không khỏi nở nụ cười tươi.
– Muội muội…
Tuy hắn và cô bé gặp gỡ không nhiều, nhưng ở thế giới này chỉ có cô bé là cùng xuất thân từ Hạnh Hoa thôn, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân. Mà cũng vì hắn nên người thân của của cô bé mới bị Lưu Bình giết hại hết, để lại cô bé một thân một mình, mang theo cặp mắt màu đen không có tròng trắng kiên cường đi tới đỉnh Tử Hư, trong lòng nung nấu ý chí báo thù và tìm kiếm vị ca ca ngờ nghệch mọi người thường nhắc đến trong tiếng thở dài.
– Ca ca, có muội ở đây, ai dám động tới một sợi tóc của ca, muội đều sẽ nuốt hết…
Nguyệt Nhi cười ác độc khiến Độc Cô Minh thoáng ngưng trọng. Biểu tình này của cô bé làm hắn cảm giác cực kỳ xa lạ, chẳng lẽ sau khi dung hợp đạo tâm và ma tâm rồi thì sẽ trở thành dạng này ư?
Sơ Tuyết không mượn Hắc Diện để dung hợp đạo và ma mà chỉ muốn trấn áp ma, điều này chứng tỏ nàng ta đã sớm biết một khi dung hợp hai thứ này thì hoàn toàn sẽ biến thành một con người khác. Nguyệt Nhi bây giờ có còn là Nguyệt Nhi ban đầu không? Là đạo tâm chiếm phần chủ đạo hay ma tâm chiếm phần chủ đạo? Hoặc cả ma tâm và đạo tâm đều đã chết đi, một sinh mạng mới lại sinh ra kế thừa ký ức của cả hai?
– Giang Trần, ngươi cho Nguyệt Nhi mượn dùng Hắc Diện, thậm chí còn để nó vào Tuyệt Vọng Ma Uyên tìm kiếm ta. Bằng vào giao tình giữa ta và nó, chắc chắn nếu ta yêu cầu thì nó sẽ đưa Hắc Diện cho ta không chút nuối tiếc, còn giúp đỡ ta dung hợp tâm ma. Rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, mà ma tâm đang ngủ say trong tâm hải của hắn cũng im lặng không có bất kỳ dao động nào. Giống như để mặc hắn đưa ra lựa chọn.
Chu Tử thấy Nguyệt Nhi xuất hiện thì hồi ức về lần giao chiến ngắn ngủi nhưng bị cô bé suýt giết chết lại hiện lên. Y lạnh lùng nói:
– Hôm nay chúng thiên kiêu phe bọn ta có tới hơn một ngàn người mà các ngươi chỉ có hai. Đám khô lâu kia dù đông nhưng cản chân chúng ta không được lâu đâu…
– Vậy sao?
Một tiếng cười ha hả vang lên từ phía chân trời, kéo theo sau đó là vô số những âm thanh rầm rầm như đang có một đội quân đông tới cả chục vạn chạy nhanh tới đây.
Mộng Tiểu Phàm toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng cực kỳ thần thánh, không hề dùng Tá Cốt Đại Pháp để che mắt khô lâu. Gã nhắm thẳng hướng chúng thiên kiêu đang kinh nghi bất định bay tới. Đến lúc mọi người nhìn thấy thứ xuất hiện sau lưng gã ta thì không khỏi hoảng sợ đến tột điểm.
Đây là một đoàn quân khô lâu tiên tộc có số lượng đông tới mấy chục vạn, tiên khí mặc dù đã suy bại sau năm tháng dài dặc nhưng vẫn hiển lộ vô cùng rõ ràng.
– Diệt nhân!
Đám khô lâu tiên tộc thét lớn, sau đó điên cuồng lao vào giao chiến với chúng thiên kiêu đang ngụy trang thành khô lâu nhân tộc. Tá Cốt Đại Pháp tuy thần kỳ nhưng vẫn không thể hoàn toàn xóa đi khí tức nhân tộc trên người tu sĩ thi triển. Vậy nên khô lâu nhân tộc chỉ nghi hoặc nhìn họ rồi bỏ qua, còn khô lâu tiên tộc cực kỳ mẫn cảm với hơi thở nhân loại thì lại khác.
– Mộng Tiểu Phàm, ngươi muốn chết!
Trong đám chí tôn thiên kiêu đang bao vây Độc Cô Minh chợt xuất hiện một man nhân mặc áo da thú bay thẳng lên không trung, vung quyền đầu đón đánh Mộng Tiểu Phàm.
– Đả Cẩu, ngươi dai dẳng như đỉa đói vậy…
Mộng Tiểu Phàm không chút chậm trễ đeo đôi găng tay rách nát vào. Đây chính là một kiện Đế bảo bị tàn phá của Tạo Hóa Thiên Tôn. Năm xưa đôi Tạo Hóa thủ này ngoài việc dùng để đoạt mạng địch nhân thì còn có công dụng chữa thương rất thần diệu. Trong mộng cảnh của Bất Động Minh Vương, chính Tạo Hóa Thiên Tôn là người đã dùng Tạo Hóa thủ rút đi Hỗn Mang tiễn cắm sâu vào tim Diêm La vương.
– Bỉ ổi, có giỏi thì bỏ găng tay ra đánh với ta!
Man nhân tức giận lùi về sau, hiển nhiên biết sự lợi hại của cặp găng tay.
Mộng Tiểu Phàm cười cười:
– Ta đâu có bị bệnh, Man tộc các ngươi nổi danh với thuật luyện thể, bất kỳ tên nào cũng có sức mạnh thân thể biến thái đến cực điểm. Nếu không dùng bảo vật khắc chế thì sẽ thua thiệt lớn.
– Ngươi không có cái tâm của cường giả!
Man nhân nhổ toẹt một bãi nước bọt, vẻ mặt khinh thường nhìn Mộng Tiểu Phàm.
– Ngươi thì có tâm cường giả chắc? Một ngàn mấy trăm người mà ra tay với một cô bé mười ba tuổi và một tên còn chưa vượt qua chín vạn trượng khổ hải. Ngươi không thấy xấu hổ sao? Đả Cẩu à, ta thấy ngươi nên tự sát đi. Man tộc lấy kiêu hãnh làm đầu, ngươi lại đê tiện đến vậy, thật mất mặt uy danh Man tộc các ngươi!
Man nhân lúng túng trước lời nói của Mộng Tiểu Phàm. Hiển nhiên tứ chi mặc dù phát triển nhưng trí tuệ lại không được tốt cho lắm. Có điều tuy không thông minh nhưng y lại rất coi trọng danh dự và kiêu hãnh. Bèn hướng về phía Chu Tử thét lớn:
– Man tộc từ trước đến nay luôn lấy ít địch nhiều, dù yêu tộc Bắc Vực có hung hãn và đông bao nhiêu cũng không chiến thắng được chúng ta. Hôm nay nếu đi theo Chu Tử ngươi lấy đông địch ít thì chẳng phải quá mất mặt Man tộc hay sao?
Xích Khao biến sắc:
– Ngươi định làm gì?
– Thì đánh chết con mẹ ngươi chứ còn làm gì?
Man Nhân tên gọi Đả Cẩu phẫn nộ nói, cảm thấy tên khỉ đột này còn ngu ngốc hơn mình, nói đến vậy rồi còn không hiểu. Sau đó ngay lập tức chuyển hướng công kích sang đám Xích Khao, Linh Minh. Thân thể y hết sức mạnh mẽ, dù là yêu tộc nhưng Xích Khao và Linh Minh hoàn toàn địch không lại.
Mộng Tiểu Phàm cũng tham chiến, đối tượng gã hướng đến là một chí tôn Khổ Hải của Trung Thổ. Tu vi Mộng Tiểu Phàm lúc trước cách xa Độc Cô Minh rất nhiều, nhưng dạo gần đây dậm chân tại chỗ không thể tiến thêm, cứ luôn nằm ở mức Khổ Hải chín vạn trượng.
Thật ra ngay cả Tạo Hóa Thiên Tôn năm xưa cũng vậy, tu vi của ông ta là yếu nhất trong thập đại thiên tôn thời thái cổ. Ngay cả danh hiệu thiên tôn cũng là được nhân tộc kính trọng phong tặng cho, chứ thực chất cường giả mạnh hơn ông ta có rất nhiều. Khi có người không đồng tình, cho rằng Tạo Hóa Thiên Tôn quá yếu, không xứng nằm trong mười người được nhân tộc cúng bái thì lại được Bá Luân đại thần trả lời rằng:
'Ý nghĩa của Tạo Hóa thủ là cướp đoạt thiên mệnh, thay đổi nhân mệnh. Vì tranh đoạt tạo hóa của thiên địa, có khả năng cải tử hoàn sinh nên phạm vào cấm kỵ, người sử dụng nó cũng vĩnh viễn không thể đi đến đỉnh phong. Nếu không, bằng vào tài hoa kinh diễm như vậy, thành tựu chắc chắn không dưới Nhân Chủ, muốn đuổi kịp ta cũng không phải không có khả năng. Tạo Hóa Thiên Tôn không mạnh, nhưng mạng của chín vị thiên tôn kia đều từng được y giữ lại ít nhất một lần, chỉ vậy đã quá xứng đáng nhận danh hiệu thiên tôn.'
Thế gian liệu có thật sự tồn tại hai chữ hoàn mỹ?
Có lẽ có, nhưng hoàn mỹ luôn phải đánh đổi bằng một cái giá tương xứng. Nếu không phải trả giá thì làm gì có chuyện cường giả vô địch lục giới như Bá Luân đại thần sau cùng vẫn phải bỏ mạng dưới luân hồi, đến nỗi khiến cho những giới còn lại không còn cố kỵ gì nữa mà đem quân chinh phạt nhân giới?
Quy luật trong vũ trụ vốn rất công bình. Năng lực càng cao, trách nhiệm càng cao, tai kiếp cũng càng lớn. Tu vi hoàn mỹ nhưng nhân sinh sẽ có thiếu sót, luôn luôn là như vậy.
Chu Tử nhìn đại quân khô lâu tiên tộc đông nghịt đang vây lấy bọn họ bắt đầu triển khai chém giết thì không khỏi trầm mặc.
Đội quân khô lâu thủ hạ của Độc Cô Minh mặc dù cũng bị khô lâu tiên tộc giết liên tục nhưng chúng lại bất tử bất diệt, có thể hồi sinh ngay. Còn chúng thiên kiêu thì không thể hồi sinh, vì vậy thoáng chốc đã thiệt hại nặng nề.
– Ngươi sợ rồi sao? Còn chưa kết thúc đâu!
Từ phía đối diện lại xuất hiện âm thanh hành quân ầm ầm, Lưu Tích Quân một thân áo trắng dẫn dắt đại quân khô lâu ma tộc tiến đến nơi này gia nhập cuộc chiến, ngay lập tức quân bình thế trận với khô lâu tiên tộc. Một cảnh chém giết loạn xạ như lục giới đại chiến bắt đầu diễn ra, đây chỉ là cuộc chiến của những khô lâu đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn oán niệm tồn tại bất diệt mà còn kinh tâm đến như vậy. Thử hỏi năm xưa lúc ức vạn sinh linh lục giới lên đường chinh chiến, sau đó ngã gục xuống nơi đây, xương chất thành núi, máu chảy thành sông, oán niệm tràn ngập khắp bầu trời thì cảnh tượng còn tang thương, bi thảm đến mức nào?
Khó trách được một vị cường giả như Chân Võ Thiên Tôn mà cũng phải chảy cạn cả nước mắt, chém ra một đao Vô Lệ oán hận trời xanh, gào thét ba chữ 'có đáng không'?
Thấy Lưu Tích Quân và Mộng Tiểu Phàm xuất hiện, Độc Cô Minh mặc dù đang trong quyết chiến sinh tử nhưng cũng không giấu được sự vui vẻ hiện lên trên mặt.
– Bằng hữu… Ở thế giới này ta không cô độc, ta có một muội muội và hai bằng hữu, được như vậy chết cũng có hối tiếc gì! Chiến đi!
Độc Cô Minh cười ha hả, bắt đầu quay ngược lại đánh với Tiểu Long Nữ, Mã Tam Đao cùng bốn chí tôn Khổ Hải khác. Còn Chu Tử đã bị Nguyệt Nhi quấn lấy, liên tục bại lui.
– Ngươi muốn nghịch thiên sao? Nếu ngươi có tu vi Hỗn Nguyên cảnh thì ta và Long cô nương chắc chắn quay người bỏ chạy ngay, mà ngươi ngay cả Khổ Hải đại viên mãn cũng chưa đạt tới. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!
Mã Tam Đao bắt đầu thi triển loại ý cảnh 'cuồng loạn' công kích Độc Cô Minh.
Mà Tiểu Long Nữ cũng không thua kém, một thân long khí vờn quanh, sau lưng hiển hóa ra hư ảnh một con bạch long tam trảo miệng phun ra Băng Hàn Chân Hỏa khiến không gian như muốn đông cứng lại.
– Các ngươi cho rằng vừa rồi là toàn bộ thực lực của ta sao?
Độc Cô Minh cười nhạt, khoảnh khắc Mã Tam Đao, Tiểu Long Nữ và bốn chí tôn Khổ Hải lao tới thì yêu khí trên người hắn liền bùng phát. Mặc dù không hóa thành yêu thú nhưng tu vi giống như vượt qua bức tường Khổ Hải, bước vào lĩnh vực Hỗn Nguyên sơ kỳ khiến cả đám người kia biến sắc, ngay lập tức trong lòng xuất hiện ý nghĩ thoái lui.
– Đáng tiếc không còn thọ nguyên để dung hợp tiên ma lực lại, bằng không ngay cả Chu Tử ta cũng có tự tin đánh cho gã tơi bời hoa lá.
Độc Cô Minh cảm nhận sự cường đại do Nguyên Yêu Biến mang lại, bắt đầu thi triển Bách Bộ Hồng Trần tiến lên đối chiến với sáu chí tôn thiên kiêu trước mặt.