– Độc Cô Minh, ngươi dám bội ước! Chẳng lẽ không sợ trên con đường tu đạo sẽ xuất hiện tâm ma sao?
Mạc Ảnh tuy kiêng dè Độc Cô Minh nhưng hành động ban nãy của hắn quá mức vô sỉ. Rõ ràng đã phát lời thề độc sẽ dốc toàn bộ tiên lực để kích hoạt Sơn Hà Đồ mở ra, thế mà khoảnh khắc cuối cùng chỉ có gã và Ngọc Chân tử làm đúng. Chính vì thiếu hụt một vị trí mà hai người phải xuất ra nhiều tiên lực hơn dự đoán, bây giờ khổ hải khô cạn, tu vi giảm sút nghiêm trọng.
Đáng giận hơn nữa là da mặt tên kia quá dày, biểu diễn y như thật, còn dám giả bộ cổ nổi gân xanh, miệng trào máu tươi đánh lừa mọi người.
Ngọc Chân tử bị Độc Cô Minh lừa một vố quá đau nhưng tiên lực đã bị tổn thương nghiêm trọng, cũng không dám chọc giận hắn, đành cười ác độc:
– Độc Cô huynh, con đường tu đạo của huynh từ nay sẽ có thêm tâm ma đồng hành đấy!
– Hai vị không cần lo cho ta…
Độc Cô Minh tỏ vẻ dửng dưng. Thề độc cái quái gì chứ? Bây giờ trên người hắn đã nát đến độ không thể nát hơn, tâm ma từ lâu đã cùng sống chung trong thân thể này rồi, còn cái gì để sợ nữa?
Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y vội vã chạy lại bên cạnh hắn. Tại nơi đây tu vi hai nàng yếu nhất, rất cần được hắn bảo vệ.
– Hai lão bà ngoan, đi theo lau mồ hôi cho ta, ta bảo đảm không ai động được hai nàng…
Độc Cô Minh cười cười. Cũng mặc kệ Tiết Hồng Y đang nhăn nhó, trực tiếp nắm tay nàng kéo sát đến bên mình, sau đó vòng tay giữ chắc lấy bờ eo mềm mại kia.
Tiêu Mịch Nhi thì trái ngược hẳn Tiết Hồng Y, rất ngoan ngoãn phối hợp, thậm chí hai má còn ửng hồng, môi anh đào mỉm cười lên trông rất e thẹn.
Pháp Hải thấy vậy thì chắp tay niệm phật hiệu:
– Độc Cô thí chủ, kẻ tu luyện chúng ta sợ nhất là chìm đắm vào tửu sắc. Thiên tư của ngươi rất cao, ở cảnh giới Khổ Hải nên tập trung đột phá tới đại viên mãn, như vậy không tốt đâu!
Kim Phát Nữ tỏ ý khinh thường Độc Cô Minh, đến mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ nói:
– Đàn ông đúng là không có tên nào tốt, toàn là hạng thúi tha…
Độc Cô Minh cười ha hả:
– Tự cổ anh hùng luôn song hành với mỹ nhân. Kiếp này cho dù không thành đạo thì đã sao? Vẫn có mấy lão bà bên cạnh bầu bạn, cuộc sống như vậy không phải tiêu dao lắm sao? Tiểu muội tóc vàng, cẩn thận ta thu luôn cô…
– Để ta xem ngươi tiếp được mấy đao của ta rồi nói chuyện tiếp?
Kim Phát Nữ trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì đôi mắt to tròn của nàng không có sát ý lăng lệ, khi trừng lên chỉ thấy vô cùng khả ái khiến Độc Cô Minh không khỏi sửng ra.
– Các vị, Thạch Tu sư huynh, Ngọc Chân huynh cũng đã tạm thời hồi phục, chúng ta cùng lên đường thôi…
Nói đến đây Mạc Ảnh liếc mắt nhìn sang Độc Cô Minh:
– Chút nữa sẽ cần Độc Cô huynh biểu diễn chút thần thông của Chân Võ Thiên Tôn, bằng không tất cả sẽ bị đao ý của ngài chém chết. Hy vọng Độc Cô huynh đừng giở trò nữa…
– Yên tâm, ta là người rất ngay thẳng trung thực. Các vị có thể đặt niềm tin vào ta!
Độc Cô Minh gật đầu dứt khoát, thần thái cương liệt vô cùng nhưng đáp lại là cái nhìn đầy khinh bỉ của mọi người.
“Ngươi mà ngay thẳng trung thực thì trên đời không còn người xấu nữa rồi!”
Mọi người đều có ý nghĩ đó trong đầu.
– Buông ta ra được rồi!
Tiết Hồng Y nhéo vào hông Độc Cô Minh rồi đẩy hắn ra.
– Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi. Nhưng nhớ từ bây giờ phải theo sát ta. Ta chạy các cô chạy, ta đánh thì các cô cũng chạy, hiểu chưa…
Tiêu Mịch Nhi gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng hoàn toàn vào hắn.
Cả đoàn gồm mười một người bắt đầu tiến sâu vào nơi trung tâm Sơn Hà Đồ, theo như hình vẽ thì khu vực này sẽ có một tế đàn khổng lồ. Đó là nơi trung tâm của Sơn Hà Đồ, có lẽ bản thể của pháp bảo này đang ở đó.
– Chân Võ Thiên Tôn bị giam lỏng ở đây, tất nhiên sẽ đi tới mắt trận tìm cách hoá giải. Một khi ông ta chết vì trọng thương hoặc hết thọ nguyên thì vị trí truyền thừa ắt hẳn cũng sẽ cách đó không xa.
Dọc đường đi tất cả đều tỏ ra cẩn thận quan sát xung quanh, linh lực âm thầm vận chuyển tới cực hạn.
Độc Cô Minh và nhị nữ đi sau cùng. Đây là hắn cố ý làm như vậy.
– Càng vào nơi trung tâm thì dấu vết Chân Võ Thiên Tôn để lại càng nhiều. Giống như tới cuối đời uất hận vì bị giam cầm nên dành toàn bộ thời gian cảm ngộ võ đạo, lấy thế giới bên trong Sơn Hà Đồ làm nơi diễn luyện. Đao đạo của ông ta thật siêu phàm. Lăng lệ có, đẹp đẽ có, âm trầm có, ngay thẳng có, gần như bất cứ trạng thái gì cũng được ông ta chém ra một cách hoàn mỹ.
Độc Cô Minh quan sát dấu tích Chân Võ Thiên Tôn để lại xung quanh. Thế giới bên trong Sơn Hà Đồ trông rất chân thực chẳng khác gì bên ngoài, thậm chí còn kiên cố hơn gấp vạn phần mà còn bị đao ý hằn sâu vào mặt đất, chặt đứt đoạn dòng sông đang chảy dài, đến ngọn núi cao hùng vĩ cũng bị bổ làm đôi, trông cực kỳ khủng bố.
– Sắp tới lúc phải thi triển tuyệt học của Chân Võ Thiên Tôn rồi, ta làm sao đánh ra được đây. Một khi sự việc bại lộ, biết ta không còn giá trị lợi dụng thì rất có thể bọn chúng sẽ liên thủ trở mặt!
Tiết Hồng Y thấy biểu tình hắn nghiêm trọng thì hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Độc Cô Minh đành nói thật. Tiết Hồng Y liền biến sắc:
– Nhưng rõ ràng ta thấy ngươi thi triển ra được hai đao Phá Sát, Kinh Thần, thậm chí cả Nhãn Đao kia mà?
– Một lời khó giải thích…
Độc Cô Minh thở dài, nhưng cũng không từ bỏ mà tập trung quan sát dấu vết đao pháp do Chân Võ Thiên Tôn để lại khắp trời đất.
– Nhất thời cảm ngộ ra đao đạo giống ông ta thì quá khó, nhưng chỉ cảm ngộ một nửa rồi sáng tạo thêm thắt vào có lẽ dễ hơn?
Hai mắt Độc Cô Minh sáng lên. Đi trên con đường của người khác tất nhiên là luôn khó hơn đi trên con đường của chính mình. Dẫu có bắt chước thành công cũng vĩnh viễn khó lòng vượt qua được cái bóng của đối phương.
– Phá Sát là một đao dựa trên ý cảnh lúc bản thân lâm vào tuyệt lộ, sát cục trùng trùng, khi ấy chém ra một đao mưu cầu sinh lộ!
– Kinh Thần lại là một đao tuyệt diễm, đẹp đẽ như đoá hoa nở rộ khiến địch nhân không khỏi mê mẩn.
– Nhãn Đao dùng phương thức phóng xuất đao khí và đao ý qua ánh mắt. Đao khí gây ra ngoại thương, đao ý gây ra nội thương trong linh hồn.
– Thủ Đao lại là biến tay thành đao, tượng trưng cho đao đạo biến hoá. Chỉ cần trong lòng có đao thì bất cứ bộ phận gì cũng thi triển ra đao pháp được.
Độc Cô Minh không ngừng lẩm bẩm một mình. Vì hắn và nhị nữ đi sau cùng, lại giữ khoảng cách khá xa nên cũng không khiến ai quá chú ý. Duy chỉ có nhị nữ đang đi cùng mới cảm thấy sự đáng sợ đang dần xuất hiện trên người hắn.
Đao là gì? Đao là một trong những binh khí c thuộc thập bát ban võ nghệ cơ bản. Đao thậm chí còn là vũ khí xuất hiện đầu tiên và sớm nhất. Khi nhân loại chưa đủ trình độ sáng tạo nên những vũ khí tinh xảo như kiếm hay giản, phù, chủy thì đao đã tồn tại cùng với thương và cung.
Thời đại cổ xưa đao được xưng là vua của các loại binh khí. Cho đến sau này khi kiếm và các loại binh khí khác tinh xảo ra đời thì vẫn không có thứ nào vượt qua được nó. Bất quá chỉ có kiếm vươn lên sánh ngang, cùng đao trở thành vị vua tối thượng.
– Đao chính là tượng trưng cho loại ý chí thuần túy và cơ bản nhất của nhân loại. Muốn luyện thành đao pháp vô thượng thì ý chí phải mạnh!
Độc Cô Minh trong tay không cầm đao nhưng trong mắt lại chứa đầy đao ý sắc bén. Bên trong thức hải của hắn có một thanh đao sắc bén đang dần thành hình sau đó lấy tốc độ thật nhanh đâm thẳng vào trong “tâm hải”, nơi có tâm ma đang xếp bằng nhập định.
– Hả? Ngươi dám chủ động ra tay với ta? Muốn lấy ta để rèn luyện đao ý sao?
Tâm ma cười lạnh, nhưng rồi trước mặt cũng ngưng tụ ra một thanh đao màu đen tuyền đánh thẳng về phía thanh đao màu xám còn chưa thành hình hoàn toàn của Độc Cô Minh.
– Vẫn biết ngươi muốn lợi dụng ta, nhưng nếu bị ngươi đánh tới mà ta không đánh trả thì đâu phải là đạo của ta!
Hai thanh đao không ngừng va chạm vào nhau vô số lần. Ban đầu thanh đao màu xám của Độc Cô Minh liên tục bị vỡ vụn, nhưng sau đó rất nhanh ngưng tụ lại. Cứ sau mỗi lần tân sinh như thế thì đao ý lại càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng dũng mãnh đánh bật hắc đao của tâm ma ra xa.
– Rất giỏi!
Tâm ma buộc miệng khen nhưng rồi chợt sửng sờ, tự hỏi:
– Hắn là ta, ta chính là hắn. Thật ra thiên tư chúng ta hoàn toàn giống nhau. Nếu ta xuất chúng như thế thì làm sao hắn lại là đồ bỏ đi được?
Ở bên ngoài, hai mắt Độc Cô Minh chợt loé lên một tia sáng lạ thường. Nhị nữ ở bên cạnh khi nhìn vào mắt hắn chỉ cảm thấy mắt mình đau nhói, hệt như bị một thanh đao sắc bén chém vào, bắt buộc phải nhìn sang hướng khác.
– Đao ý đã có thì việc diễn biến ra Chân Võ Nhị Trảm kia không khó…
Thực sự Chân Võ Cửu Trảm của Lý Gia không hề hoàn mỹ. Bọn họ chỉ biết được hai thức là Phá Sát và Kinh Thần, bảy đao còn lại là do hậu nhân đời sau sáng tạo lấp vào cho đủ chỗ. Chứ nếu đã sở hữu truyền thừa hoàn mỹ thì Lý Mật đâu đến nỗi thèm muốn tới đây, cuối cùng phải bỏ mạng lại dưới tay hắn.
Cảm thấy sau lưng chợt xuất hiện một loại đao ý vô cùng lăng lệ, Liễu Khấu bất giác ngưng trọng xoay đầu lại nhìn Độc Cô Minh:
– Độc Cô huynh, ngươi định làm gì vậy, chẳng lẽ muốn ám toán chúng ta sao?
Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt Độc Cô Minh gã lại có ảo giác trong đó đang tồn tại một thanh đao cực kỳ sắc bén đang sẵn sàng chém thẳng vào linh hồn mình.
– Nhãn Đao! Hừ, Độc Cô huynh, ngươi đừng ôm mộng sẽ tập kích được ta như đã làm với Kinh Âm!
Liễu Khấu rống giận, nhanh chóng thủ thế.
Độc Cô Minh thu đao ý lại, cười ha hả:
– Liễu huynh nhạy cảm quá rồi! Ta bị đao pháp của Chân Võ Thiên Tôn hấp dẫn, đang cố thử minh ngộ một chút thôi…
Mọi người đều tỏ ra đề phòng với hắn. Cảm thấy con người này cực kỳ khó đoán. Lúc lãnh huyết vô tình, lúc cuồng ngạo bá khí, lúc lại vô sỉ nói năng linh tinh, bày đủ trò đào hố chôn người khác. Đâu mới là bộ mặt thật của hắn? Câu hỏi này không ai trả lời nổi.
– Tới phạm vi xung quanh tế đàn rồi, mờ Độc Cô huynh ra tay giải trừ đao ý khảo nghiệm thân phận truyền nhân do Chân Võ Thiên Tôn để lại, giúp mọi người cùng vào trong…
Mạc Ảnh nhìn Độc Cô Minh âm trầm nói, trong lòng vẫn để bụng việc bị hắn lừa một vố sâu cay.
Độc Cô Minh gật đầu, dặn dò nhị nữ cẩn thận rồi một mình bước vào trong kết giới dài tới mấy ngàn trượng bao quanh tế đàn khổng lồ kia.
Chỉ nghe một giọng nói uy nghiêm vang vọng trong không trung:
– Truyền thừa Chân Võ chỉ dành cho hậu nhân của ta, ngoại nhân mau chóng rời khỏi để tránh chết oan mạng!