Nửa đêm trong lúc Dương Kỳ tu luyện,chợt nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh,Dương Kỳ lập tức mở mắt ra đình chỉ việc tu luyện lại.
Thiếu niên thân thể khẽ động,đứng dậy tiến về phía Dương Kỳ,nhìn chằm chằm vào gã,thấp giọng nói.
'Huynh đệ,có đồ ăn không'.
Dương Kỳ móc trong áo ra thịt thú khô,ném tới trên giường đối phương,cười nói.
-Ta nơi này có rất nhiều,ngươi thích thì ăn nhiều một chút.
Thiếu niên lập tức nắm lên,ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng,sau đó vội vàng chạy đến bàn bên cạnh rót chén nước,uống một ngụm thở dài.
-Con mẹ nó,tiểu gia hai ngày cũng chưa ăn gì,bạn hữu cám ơn.Đúng rồi ngươi tên gì?.
Dương Kỳ nói tên ra,thiếu niên nghe xong,nhất thời ngạc nhiên,thất thanh nói.
-Ngươi chính là Dương Kỳ,phế…Kia dựa vào việc may mắn mới tiến vào Hoàng vị môn.
Nói đến đây,hắn cảm thấy ngượng,cười nhẹ nói.
-Bạn hữu,ta gọi là Trương Cáp,đừng để trong lòng,hiện tại trong phái hầu như không ai là không biết ngươi,ngươi cũng đừng trách ta vừa rồi nói như vậy,thật ra ta rất ghen tị với ngươi,lại có thể có cơ duyên như vậy mà tiến vào.
Dương Kỳ không để ý,cũng không thanh minh,lại ném cho hắn ít thịt thú.
Trương Cáp vội vàng tiếp nhận,sau ăn mấy miếng ngượng ngùng nói.
-Dương Kỳ,ngươi vẫn nên là để cho mình chút đi,ngươi mới tới đây không biết ở đây khắc nghiệt thế nào,chờ ngày mai ngươi liền biết rõ,con mẹ nó,loại để tử kí danh cùng tạp dịch như chúng ta ở đây căn bản không được coi là con người.
Dương Kỳ giật mình nghĩ đến người thanh niên lúc trước cười nhạo mình,rồi lại nghĩ đến cuộc sống của các đệ tử ký danh cùng tạp dịch nơi này.Chưa kịp đáp lời Trương Cáp hắn đã nuốt nước miếng,nghiến răng giải thích.
-Ngươi còn nhớ thằng cha an bài công tác của ký danh đệ tử chúng ta chứ,hắn cũng là ký danh đệ tử,chẳng qua đã đạt được tư cách tu luyện tiên pháp,là tên mặc áo vàng,mà những người như ta và ngươi muốn tiếp xúc với tiên pháp đó là điều không thể.
Dương Kỳ bình thản nói.
-Điều này ta hiểu,nhưng sao ta thấy công việc của hắn giao cho các ngươi lại nặng như vậy,lại còn không có đồ ăn,hắn muốn hành hạ chết các ngươi sao.
Trương Cáp chết lặng người,nhìn chằm vào Dương Kỳ một hồi lâu,đột nhiên hỏi.
-Bạn thân,ngươi không phải là bị hắn mua chuộc rồi chứ.
Dương Kỳ lắc đầu hỏi.
-Làm sao vậy.
Trương Cáp dùng một ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Dương Kỳ nói.
-Dương Kỳ,có phải ngươi cho rằng chỉ cần là ký danh đệ tử là sau này kiểu gì cũng giống tên áo vàng kia được tu luyện tiên pháp sao.
Nói xong,hắn còn cẩn thận nhìn ra ngoài cửa một cái.
Dương Kỳ dâng lên một dự cảm không tốt lành,gật gật đầu.
Trương Cáp cười khổ,nói.
-Quy định về phần ký danh đệ tử và tạp dịch trong Hoàng Vị môn chúng ta là không được phép tu luyện tiên pháp,mà tên kia sở dĩ có thể tu luyện tiên pháp chính là vì nhờ hắn có một người thân là trưởng lão bên trong.Mà ký danh đệ tử chúng ta ngoài công việc nặng đến kinh người,cũng chỉ được tông môn cấp cho chút tiền,mà chút tiền đó lại bị tên áo vàng kia cuỗm sạch dùng để mua đan dược.
-Vậy các ngươi cứ để hắn làm càn như thế,không có ý định báo cáo lên trên sao.
-Chúng ta cũng sớm nghĩ đến rồi,chẳng qua tên đó có chỗ dựa là một tên trưởng lão,hơn nữa mặc dù hắn lấy tiền của chúng ta nhưng lại không lấy dưỡng khí đan hàng tháng tông môn cấp cho chúng ta mà chỉ cần có dưỡng khí đan thì mặc dù không được học đến tiên pháp chúng ta vẫn có cơ hội dùng dưỡng khí đan để tu luyện,vẫn có thể chịu nhục mà trở thành ngoại môn đệ tử được.
Dương Kỳ cảm thấy thật khó hiểu nói.
-Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến ta.
Trương Cáp thở dài một tiếng.
-Không những liên quan,mà còn liên quan thập phần mật thiết.Đối với loại ký danh đệ tử như chúng ta hắn mặc dù lấy tiền nhưng không lấy Dưỡng khí đan,thì ít nhất chúng ta vẫn có thể chịu được vì vẫn có tài nguyên tu luyện.Sau này thành ngoại môn học tập tiên pháp cũng không muộn.Nhưng ngươi lại khác,đệ tử chăm sóc linh dược như ngươi công việc không nặng nên không được cấp tiền mà chỉ cấp dưỡng khí đan hàng tháng,nên tên đó đối với những người như ngươi lại là lấy dưỡng khí đan.Hơn nữa ngươi nghĩ mà xem những đệ tử chăm sóc linh dược như ngươi so với chúng ta về thiên phú có khi còn kém hơn,không thể tu luyện,không cẩn thận mà chống lại thằng cha áo vàng đó không chừng còn ăn thiệt thòi cũng nên.
Nói xong,Trương Cáp vỗ vai Dương Kỳ,lại về phòng xuống giường đi ngủ.
Đáy lòng Dương Kỳ bốc lên một tia lửa giận,nếu như hiện tại không có tông môn bên trên áp chế,hắn lập tức sẽ xuống tay chém giết với tên áo vàng kia.
Ngày thứ hai,trời còn chưa sáng,Dương Kỳ liền từ trên giường bò dậy,Trương Cáp còn đang ngáy khò khò,hắn vội vàng đi về phía phòng tạp vụ,nhận lấy công tác chăm sóc linh thảo.Thanh niên áo vàng đẩy cửa phòng ra,liếc mắt nhìn thấy Dương Kỳ,nói với giọng cổ quái.
-Đúng giờ thật đấy,ngươi theo hướng Đông đi ra ngoài,ở giữa núi có một con suối,tới đó gánh nước về.
Nói xong,hắn không để ý tới Dương Kỳ,quay về mặt trời mọc hướng chậm rãi thổ nạp,từng tia khí trắng nhàn nhạt từ mũi hắn tỏa ra như hai con Bạch Long cuộn mình.
Dương Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn hắn,không để ý bắt đầu công việc của mình.Sau đó về đến khu linh thảo hắn bắt đầu bí mật dựa theo Hỏa Vân tôn giả chỉ dạy duy nhất phương pháp tu luyện mà vận chuyện.
Cái gọi là phương pháp tu luyện duy nhất của Dương Kỳ chính là hút lấy bổn nguyên tinh hoa của linh thảo,thiên địa sinh ra mà chuyển hóa nó thành linh khí của chính mình.Đương nhiên loại nghịch thiên như vậy phương pháp tu luyện đối với thế gian mà nói đều là nói nhảm,không thiết thực,may chăng thì có ma công trong truyền thuyết giết người hấp thu lấy tinh hoa linh khí của đối phương mới có thể làm được như vậy.Nhưng với Dương Kỳ thì lại khác,pháp bảo mà hắn có được chính là đại năng vẫn lạc mà rơi xuống phàm thế.Có thể không ngừng hấp thu lấy tinh hoa linh khí của thiên địa cùng linh thảo vào bên trong.Nói cách khác pháp bảo đó chính là một vật dẫn.Pháp bảo trên tay hắn hấp bổn nguyên tinh hoa của thiên địa,linh thảo chuyển hóa nó thành linh khí.Việc của Dương Kỳ cần làm chính là hấp thu nó.
Nhưng đương nhiên Dương Kỳ cũng phải rất cẩn thận,linh khí thiên địa thì không cần nói.Nhưng nếu là linh khí của linh thảo thì nếu chẳng may Dương Kỳ hắn quá tham lam,tốc độ hấp thu lấy quá nhanh chẳng những linh thảo sẽ chết mà hắn cũng vì không luyện hóa kịp mà bạo thể chết.Lại nói nếu luyện hóa quá nhanh dược thảo cứ cho là hắn không chết,nhưng chỉ cần dược thảo chết hoặc không có phát triển gì thì hắn cũng không thoát được liên quan.
Cứ thế một tháng trôi qua,hôm nay Dương Kỳ phải đi báo cáo công việc chăm sóc linh thảo lại cho trưởng lão chuyên môn phụ trách ký danh đệ tử.
Hoàng Vị môn chia ra làm làm tứ viện.
Ba phụ một chính,ba phụ chia ra là nội viện,ngoại viện,và khu ký danh đệ tử.Chính viện là các trưởng lão hoặc chấp sự đều ở tại đó.Bình thường qua lại gánh nước,hắn cùng ở xa quan sát nơi này,trong lòng cũng có chút hâm mộ,lần này cẩn thận quan sát một lát,đứng ở cửa chính viện cao giọng nói.
-Ký danh đệ tử Dương Kỳ cầu kiến Mã trưởng lão.
Một người trẻ tuổi mặc áo trắng loạng choạng từ chính viện đi ra,liếc mắt nhìn Dương Kỳ với vẻ cao ngạo hắn nói.
-Ngươi chính là Dương Kỳ?.
Nhìn thấy đối phương mặc áo trắng,Dương Kỳ trong lòng giật mình,gật gật đầu.
Hiện tại hắn đã biết,các đệ tử Hoàng Vị môn dựa theo cấp bậc mà phân chia màu sắc quần áo.Ký danh đệ tử là áo xám cùng áo vàng,đen.Phân chia ra các loại công việc.Ngoại môn cùng nội môn thì lại căn cứ vào thực lực,từ cao đến thấp mà quần áo chia làm tím,lục,trắng,lam bốn loại.
Thanh niên áo trắng khóe miệng nhếch lên,lãnh đạm quét mắt nhìn Dương Kỳ rồi xoay người đi về phía trong sân,Dương Kỳ mặt không chút thay đổi,bước thong dong theo sau.
Đi tới bên trong chính viện,không lâu sau,hắn bị dẫn tới một vườn trồng linh thảo khác,thanh niên áo trắng lười biếng nói.
-Mã sư thúc,có ký danh đệ tử tới tìm ngươi.
Nói xong hắn yên tĩnh đứng ở một bên.
Một cái giọng già nua từ trong vườn truyền đến.
-Ngươi đi xuống đi,ký danh đệ tử tiến vào.
Thanh niên áo trắng khẽ cười,xoay người cáo lui.
Dương Kỳ đẩy cổng vườn thuốc ra tiến vào,trong lòng tham lam,mùi thuốc nồng nặc phả thẳng vào mũi,Dương Kỳ giật mình,quay đầu nhìn cổng vườn dược thảo,trong lòng không hiểu chỉ là cách nhau một cánh cổng,vì sao ở bên ngoài cũng không ngửi được một chút mùi thuốc nào.
-Đứng ở nơi đó làm gì,còn không báo tên ra?.
Giọng nói lộ vẻ bất mãn truyền tới từ bên trong phòng ra bên ngoài.
Dương Kỳ vội vàng giả bộ cung kính nói.
-Đệ tử Dương Kỳ,bái kiến Mã trưởng lão,hôm nay là ngày đệ tử đến báo cáo công việc trong một tháng qua.
-Ngươi là Dương Kỳ?Hóa ra chính là ngươi,hừ ngươi chú ý lần sau báo cáo thì chỉ cần nói với tên tiểu tử phụ trách an bài ngươi là được,thật phiền phức.
Thanh âm già nua khó chịu khiển trách.
Dương Kỳ nhíu mày,vâng dạ một tiếng bắt đầu báo cáo công việc,sau đó qua một khoảng thời gian hắn vâng dạ mà cáo lui.
Đi ra chính điện Dương Kỳ trầm ngâm một chút,đi về ký danh đệ tử khu,tiến vào bên trong khu dược thảo hắn phụ trách,cẩn thận quan sát một hồi,không thấy có ai mới đi vào cái chòi nhỏ ở cuối vườn.
Lúc Dương Kỳ rời đi không lâu,bên trong chính viện,trưởng lão họ Mã đẩy cửa phòng ra,đang chuẩn bị thu dọn một ít dược thảo,bỗng nhiên sắc mặt ngẩn ra,nhìn chằm chằm tới vị trí gần cổng vườn dược,nơi đó trồng mấy nhánh Ngân tuyến thảo,chúng lại toàn bộ héo rũ.