'Người ta chỉ nói vậy thôi mà.'Trương Lệ Linh không cho là đúng nói. 'Không
cần nói đến việc chúng em có kiếm được tiền hay không, chúng em cứ ở nhà mãi
cũng rất buồn, rất nhiều tỷ muội đều như vậy cả mà phải không?” Trương Lệ Linh
quay đầu nhìn các nàng Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn các nàng cũng vội gật đầu nói: “Đúng vậy để cho bọn em ra bên
ngoài làm việc một chút cũng vui lắm.” Các nàng đều nghe theo Trương Lệ Linh
muốn trở thành tiểu phú bà, mục tiêu của các nàng là hướng Hoàng Na làm chuẩn.
Cho nên vừa nghe Trương Lệ Linh nói muốn mở một công ty nhất đính sẽ kiếm được
tiền sao các nàng lại không đồng ý cho được.
Trần Thiên Minh hết nói, tất cả mọi người đã nói vậy sao hắn có thể nói khác
được chứ? Dù sao để tiền trong tay các nàng chủ yếu cũng chỉ buôn bán với nhà
Ái Liên, mà việc buôn bán nảy cũng giúp Ái Liên có thể thường xuyên từ nước Z
qua phiên quốc, đây cũng là một chuyện đẹp cả đôi đường.
“Vậy được rồi mọi người đã quyết định, vậy… anh cũng tôn trọng ý kiến của
mọi người.” Trần Thiên Minh đành phải gật đầu nói đồng ý.
“Thiên Minh, anh đã rất lâu không về trường, giờ anh phải về mới được không
người ở trong trường lại nghĩ anh đã mất tích rồi.” Hà Đào ở bên cạnh nói.
Trần Thiên Minh nói: “Được ngày mai anh sẽ cùng em đến trường, đúng rồi Hà Đào
cách đây không lâu anh vừa học xong một loại võ công rất lợi hại có thể dạy
cho Hà Đào, thuận tiện tăng cường võ công của nàng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên
Minh liền nhìn qua những phụ nữ ở bên cạnh, trong khoảng thời gian này mình
vắng nhà, trong mắt các nàng đều lộ ra khát vọng.
Xem ra đêm nay mình phải bật đền đánh một trận đại chiến thật đã liên tục tám
trăm hiệp. Trần Thiên Minh nghĩ.
Lúc Trần Thiên Minh xuống dưới lầu ăn cơm, bọn Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh
liền cận thẩn hỏi Trần Thiên Minh: “Lão đại, vừa rồi anh không sao chứ?”
“Có việc? Việc gì chứ?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi bọn hắn.
“Vừa rồi thấy mấy chị hò hét dữ quá, bọn em cứ tưởng rằng tinh cầu đại chiến
sắp bắt đầu nữa chứ!” Bọn Lâm Quốc thấy từ lúc Trần Thiên Minh đem Ái Liên về
nhà thì căn nhà lập tức ầm ĩ. Bọn họ còn cho rằng nhất định mấy bà chị sẽ đánh
lão đại một trận, chẳng ngờ nổi sau một lúc liền yên ắng. Lúc Trần Thiên Minh
xuống cũng chẳng hề hần gì, điều này làm cho bọn Lâm Quốc khó hiểu, sao lão
đại chẳng bị gì cả? Tối thiểu cũng phải có vài vết móng tay trên mặt mới phải
chứ!
“Vừa rồi thấy anh về nên mấy bà vui mừng thôi có gì mà đại chiến chứ?” Trần
Thiên Minh lén lau mồ hôi lạnh, tình hình vừa rồi thật nguy hiểm, may mà mình
đã xuất sắc ngăn chặn chiến tranh thành công.
Sáng sớm hôm sau Trần Thiên Minh liền lái xe đưa Hà Đào về trường học.
Đêm qua hắn quá dũng mãnh khiến cho mấy bà vợ phải kinh hãi, tuy Tiểu Ny không
tham gia với mọi người nhưng hôm qua Ái Liên cũng ở cùng một chỗ. Trần Thiên
minh đã đưa mấy bà vợ mỗi người đều đạt đỉnh thăng thiên tới hai lần, khiến
các nàng dục tiên dục tử, hôm nay các bà vợ đều thấy thắt lưng xương sống và
chân đều đau.
Hà Đào ngồi trong xe nhìn Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh, hôm nay anh không
mệt sao?” Hà Đào nhìn người đàn ông của mình cứ như nhìn quái vật, nàng không
ngờ Trần Thiên Minh cả đêm đối phó với nhiều phụ nữ như vậy mà hắn vẫn dư sức?
Tối hôm qua song tu cùng hắn nên nàng cảm thấy võ công cũng đã tăng lên không
ít, bởi thế mới không mệt. Nhưng mấy người chị Yến đều nằm đơ trên giường đến
giờ vẫn không ngồi dậy nổi.
“Ha ha giờ em biết sự lợi hại của chồng mình rồi chứ, dù có thêm mấy người nữa
anh vẫn làm dư sức, em không biết Hương Ba Công anh luyện lợi hại ở phương
diện này sao?” Trần Thiên Minh có chút giống tiểu nhân đắc chí.
“Cái gì? Anh còn muốn tìm thêm mấy bà vợ nữa sao? Được tối nay em sẽ nói lại
với mấy người chị Linh, để xem các chị ấy xử lý anh thế nào?” Hà Đào hung dữ
nghiêm mặt nói.
Trần Thiên Minh vội nói với Hà Đào: “Cô nãi nãi của anh, em đừng làm anh sợ
mà, bọn em nhiều người chỉnh chết anh chẳng phải dễ dàng lắm sao?”
“Tốt lắm, hôm nay anh phải mời em ăn cơm.” Hà Đào âm âm cười.
“Chuyện này không vấn đề.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Chỉ ăn cơm thôi
mà, dù sao hắn vẫn còn đủ, tuy rằng phần lớn kinh phi hoạt động đã bị Trương
Lệ Linh lấy hết nhưng hắn vẫn còn một ít tiền còn để ở chỗ bọn Lâm Quốc,
Trương Ngạn Thanh. Bởi vì hiện giờ sòng bạc Thường Nhạc đã đóng cửa nên hắn
giờ muốn kiếm tiền cũng chẳng biết đi đâu để kiếm. Tối nay phải lại hỏi bọn
Lâm Quốc xem gần đây còn sòng bạc nào không để kiếm ít tiền riêng mới được.
Tới trường Trần Thiên Minh lập tức chạy tới phòng học của lớp cao nhất xem học
sinh. Khi Tiểu Hồng nhìn thấy Trần Thiên Minh xuất hiện thì ngực nàng liền đập
loạn xạ, hình dạng nàng vui vẻ khiến cho bạn nam sinh đồng học phải nuốt nước
miếng. Tiểu Hồng này rất kỳ lạ, mặc kệ là ai viết thơ tình cho nàng đi nữa thì
nàng vẫn cứ xem bọn họ không lọt vào mắt, cứ như nhìn vào đống bụi bặm. Điều
này làm cho toàn bộ nam sinh vô cùng thất vọng, không biết công chúa cao ngạo
này muốn gì, Tiểu Hồng rất cục thích người con trai như thế nào chứ.
Trong lúc mọi người nghị luận xem Tiểu Hồng có phải bị đồng tính hay không,
thì Hoàng Lăng đã hiểu rất rõ vấn đề này. Tiểu Hồng cũng như mình thích Trần
Thiên Minh nên mới xem thấy bọn con trai chướng mắt. Bất quá bí mật này toàn
bộ bọn con trai vẫn chưa biết, nếu không Trần Thiên Minh nhất định sẽ bị con
trai ăn tươi nuốt sống.
Tuy Hoàng Lăng đẹp cũng chẳng kém gì Tiểu Hồng, nhưng Tiểu Hồng nổi bật hơn so
với những cô gái khác là nhờ thành tích của Tiểu Hồng. Năm ngoái nàng là trung
khảo trạng nguyển, đến bây giờ đã là năm thứ nhất điểm của nàng vẫn cao hơn
người thứ hai rất nhiều. Nghe một số giáo viên nói Tiểu Hồng đã tự học nội
dung ở các khoa của lớp cao nhị mà bỏ qua cao nhất.
Điều này làm cho bọn con trai càng thêm điên cuồng mới người vừa đẹp lại học
giỏi hiền lạnh tốt nhiều mặt như thế này tại xã hội hiện giờ khó mà có được.
Ngay cả một số thày giáo khi nhìn Tiểu Hồng thì tim cũng đập thình thịch, nếu
như không phải nói xác suất thày giáo tán được nữ sinh thấp thì bọn họ cũng đã
không lo lắng chờ đợi Tiểu Hồng thêm vài năm nữa.
“Thấy ơi, thầy về rồi.” Tiểu Hồng vui vẻ nói. Bởi Trần Thiên Minh thường xuyên
xin nghỉ, nên mọi người tập mãi cũng quen với điều này. Dù sao lớp cao nhất
của họ cũng đặc biệt, có đến hai chủ nhiệm lớp. Khi Trần Thiên Minh nghỉ thì
thày Đặng sẽ lập tức thay thế phụ trách các sự việc liên quan trong lớp.
“Đúng vậy, các học sinh thày đã về.” Trần Thiên Minh vui vẻ phất tay cứ như
một vĩ nhân.
“Tốt quá, thày đã về, vậy chúng ta có thể bàn chuyện đi ăn dã ngoại rồi!” Nam
sinh vui vẻ nhảy lên bản học bắt tay với Trần Thiên minh, làm như nhìn thấy
Trần Thiên Minh là chuyện rất vui.
Trần Thiên Minh tức giận chỉ vào nam sinh đã nhảy lên trên bàn, nói: “Cái gì,
em đừng có hưng phấn như vậy chứ? Cái gì ăn dã ngoại, thày nói như vậy lúc nào
chứ?”
“Thày không phải có nói vào học kỳ thứ hai hàng năm cần đi nấu cơm dã ngoại,
lớp khác đều đã đi còn lớp chúng ta thì chưa. Em đã đi tìm thày Đặng nhưng
thày Đặng bảo chờ thày về đã.” Tiểu Hồng mìm cười nói với Trần Thiên Minh.
Mja đây là hoạt động giáo dục của lão Đặng mà. Trần Thiên Minh thầm mắng. Bởi
vì lớp nào cũng muốn đi nấu cơm dã ngoại, sợ nhất là thày giáo lại cầm đầu dẫn
đội đi. Trong lúc học sinh đang vui vẻ hắn lại như cảnh sát nhìn trái nhìn
phải các học sinh, cứ như đánh cọp, có lẽ giống bắt cá sâu trên sông, hay là
nhìn lên bầu trời xem có có khủng bố nguy hiểm gì không.
Vì trường học có quy định ở lớp nào không có người phụ trách nấu nướng thì
thày giáo sẽ phụ trách, cho nên giáo viên nào cũng sợ rằng không thể đảm nhiệm
chức vụ này nên không muốn đi. Nhưng học sinh đều như nhau thích cơ hội đi
chơi như vậy, bởi vậy nên các chủ nhiệm lớp cũng đành phải dẫn học sinh đi nấu
cơm dã ngoại.
Lúc mới đến khoa, thày Nhâm đã có nói với các giáo viên câu khiến bọn họ không
dám đi, bởi nếu họ đi thì họ phải đảm nhận trọng trách bảo đảm an toàn cho học
sinh. Vấn đề căng thẳng như vậy ai mà muốn nhận cơ chứ, các giáo viên vừa nghe
đến thì liền chẳng ai muốn đi, đều từ chối, người bảo sắp kết hôn, kẻ bảo vợ
sắp sinh con.
Trần Thiên Minh nghĩ mình làm một giáo viên bình thường không bằng để mấy đứa
học sinh chơi vui vẻ một trận, Chỉ cần mình chọn một nơi không có núi không có
sống không có cọp hay cá sấu. Hơn nữa với võ công của mình thì cá mập còn
chẳng sợ nói gì mấy thứ kia.
“Được rồi, thầy đáp ứng thứ sáu cuối tuần này chúng ta sẽ đi nấu cơm dã ngoại,
địa điểm thày định là bãi đật trống gần thôn Bình Khê.” Trần Thiên Minh lớn
tiếng nói. Thôn Bình Khê này hai năm trước hắn đã từng đi qua, gần đó đều là
bãi đất trống, chẳng có núi cũng chẳng có sống, chỉ có mấy dòng suối nhỏ. Mà
dòng suối nhỏ cũng chẳng đáng ngại, chẳng thể khiến cho mấy học sinh cao trung
này chết định được, bởi vậy hắn mới chọn nơi này.
“Hoan hô, lão sư muôn năm!” Toàn bộ học sinh trong lớp đều hoan hô vang dậy.
Bọn họ vì buổi nấu cơm dã ngoại trong học kỳ này đã đợi rất lâu. Không ngờ hôm
nay Trần Thiên Minh đột nhiên đồng ý sẽ đưa tất cả đi nấu cơm dã ngoại, chuyện
này khiến cho mọi người rất phấn chấn.
Trần Thiên minh nói: “Vậy ngày mai các em phải chuẩn bị cho tốt đó.” Trần
Thiên minh nhìn lớp trưởng Tiểu Hồng, những thứ đồ ăn gì đó cần mua, còn có
thuốc mem vân vân đều giao cho cán bộ lớp chuẩn bị.
“Thầy ơi.” Tiểu Hồng gật đầu: “Chúng êm đều đã bàn bạc rồi, nếu như chúng ta
có thể đi trong ba ngày thì tốt, lều vải đều đã được chuẩn bị tốt rồi.”
“Lều vải? Các em chuẩn bị lều vải làm gì?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Hồng nói: “Đương nhiên là dùng liều để dựng mà ngủ, không lẽ tối mọi
người phải nằm trên đất sao?”
“Ngủ qua đêm? Chờ một chút.” Trần Thiên Minh vẫn chưa nghe ra câu của Tiểu
Hồng: “Em nói chúng ta đi nấu cơm dã ngoại lần này phải ngủ hai đêm ở ngoài
sao?”
“Đúng vậy sáng sớm ngày thứ hai trở về lớp là được rồi.” Tiểu Hồng gật đầu
nói. Bất quá Tiểu Hồng cũng chẳng lo, mấy trăm người của các ban khác cùng nấu
cơm dã ngoại thì dù có cọp bọn họ cũng xông lên bắt cọp giết để làm thịt hổ
kho tàu. Đây là điều khiến các chủ nhiệm lớp thông minh khác đều có thể bảo
chứng cho học sinh mình đi chơi.
Trời ạ còn phải ở lại qua đêm sao? Trần Thiên Minh thấy đầu choáng vàng, nếu
như mình choáng phải vào viện chắc không cần nấu cơm dã ngoại nữa? Nếu như
không phải thấy sự cao hứng bừng bừng của Tiểu Hồng thì Trần Thiên Minh đã
muốn giả bệnh té xuống đất.
“Thầy không đống ý sao?” Tiểu Hồng cũng thấy sắc mặt tối sầm lại của Trần
Thiên Minh. Sắc mặt của nàng cũng tối sầm lại, hiếm có cơ hội ở cũng với thầy,
cho nên nàng mới đưa ra việc cùng các lớp khác qua đêm để có thể cùng thày nói
chuyện cả đêm, không ngờ thày lại không đồng ý.