Lưu Manh Lão Sư

Chương 623: Chúng ta rút lui


Trần Thiên Minh thấy ánh mắt của giáo trưởng nhấp nháy khi nhìn mấy người Phạm
Văn Đình, hắn biết trong lòng giáo trưởng đang có chủ ý xấu vì vậy Trần Thiên
Minh lớn tiếng nói với Phạm Văn Đình: “Chị Đình, chúng ta dùng ám khí tấn công
chúng sau đó chúng ta chia nhau ra chạy trốn”.

“Được” Phạm Văn Đình cũng biết khuya hôm nay Lợi Mã đã tìm được cứu viện cực
kỳ lợi hại, bên chúng người đông thế mạnh, rõ ràng mấy người của nàng không
phải là đối thủ của chúng. Nếu cứ tiếp tục đánh như này chẳng bao lâu nữa mấy
người bọn họ sẽ bị người của Lợi Mã tiêu diệt. Nói xong Phạm Văn Đình liền
cùng Tiết Phương chuẩn bị Phi Đao nhưng vì áp lực của địch nhân rất mạnh nên
hai người không rảnh tay để lấy ám khí.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Trần Thiên Minh không thể làm khác gì hơn đành
phải tự thân mình ra tay. Võ công của giáo trưởng kém hơn hắn một chút, chỉ
cần hắn có thể đánh lui được giáo trưởng thì hắn có thể trợ giúp hai người
Phạm Văn Đình. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh quát to một tiếng “Ưm, ta giết chết
ngươi trước”. Nói xong hai luồng chân khí bay ra đánh tới phía giáo trưởng.

Giáo trưởng thấy Trần Thiên Minh liều mạng cùng với ông ta, ông ta cũng không
dám liều cái mạng già của mình, đón đỡ hai luồng nội lực của Trần Thiên Minh.
Hai luồng nội lực của Trần Thiên Minh, một luồng ầm ầm như sấm, một luồng lặng
lẽ không một tiếng động làm giáo trưởng vô cùng hoảng sợ. Ông ta đã sống tới
bằng này tuổi mà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy điều gì đáng sợ như vậy vì vậy ông
ta vội vàng nhảy tránh sát chiêu ác hiểm của Trần Thiên Minh.

Nhân cơ hội đó Trần Thiên Minh vội vàng phi thân tới chỗ mấy người Phạm Văn
Đình, song chưởng hắn liên tục phát ra chưởng phong đáng sợ.

Giáo trưởng thấy tình hình không tốt vội vàng gào lên: “Ngăn cản hắn, đừng để
hắn tới gần” Mấy đội viên đội hành động vẫn còn đứng bên ngoài nhìn cuộc chiến
nghe thấy giáo trưởng nói vậy liền xông tới chặn đầu Trần Thiên Minh, không
cho Trần Thiên Minh tiến lại gần mấy người Phạm Văn Đình.

Hiện tại Trần Thiên Minh vẫn chưa rơi vào tình cảnh đèn dầu đã cạn. Tay phải
hắn đánh ra một chưởng, tay trái âm thầm đánh ra Phi đinh. Những Phi đinh này
lúc chiều Phạm Văn Đình ra ngoài mua một ít tiểu đao đã mua cho hắn một ít.

Mấy người Phiên đang xông tới không ngờ Trần Thiên Minh lại có thể dùng tới
chiêu lừa gạt đó. Bọn chúng chỉ nghĩ Trần Thiên Minh liều mạng muốn đấu nội
lực với chúng. Ngay khi chân khí của chúng đánh ra chúng mới phát hiện ra Phi
đinh của Trần Thiên Minh dùng tay trái âm thầm đánh ra đã bay tới trước mặt.

“A!” Hai người Phiên gào lên thảm thiết, xem ra chúng đã bị Phi đinh của Trần
Thiên Minh đánh trúng.

Tay trái của Trần Thiên Minh lại vung lên, mấy Phi đinh lập tức bay ra. Những
người Phiên đó biết là ám khí nên vội vàng phi thân né tránh. Nhân cơ hội mất
tên người Phiên đó hỗn loạn, Trần Thiên Minh phi thân tới bên cạnh Phạm Văn
Đình, tay phải hắn vung chưởng đánh tới tên người Phiên bên cạnh nàng.

Tên người Phiên đó cũng khá thông minh. Hắn thấy Trần Thiên Minh vừa chạy vừa
đánh tới bên này thì tập trung tinh thần quan sát, khi hắn thấy Trần Thiên
Minh công kích về phía mình lập tức né tránh đòn công kích của Trần Thiên
Minh.

Hắn vừa mới né tránh, Phạm Văn Đình lập tưcứ có thời gian phóng vô ảnh Phi Đao
về phía Lợi Mã, Lợi Mã lập tức thoái lui về phía sau. Lợi Mã đã từng chứng
kiến sự lợi hại của Phi Đao này, hắn không thể né tránh sao?

Trần Thiên Minh cũng lập tức đánh Phi đinh của mình ra. Phi đinh nhắm kẻ thù
của Tiết Phương và Lâm Quốc xé gió lao tới. Phi đinh vừa mới xuất hiện đã giải
vây cho hai người Lâm Quốc. Thấy tình hình thuận lợi Trần Thiên Minh gào lên:
“Chị Đình mấy người mau chạy đi” Nói xong Trần Thiên Minh liền vọt tới chỗ mấy
người Phiên hung hăng đánh ra một đòn để mở một lối thoát cho mọi người.

Ba người chị Đình, Lâm Quốc cũng vội vàng lui lại phía sau. Cùng lúc đó Trần
Thiên Minh cũng phóng Phi đinh ra ngăn cản lũ người Phiên đang hung hăng xông
tới, làm thế công của chúng giảm xuống.

Giáo trưởng sao có thể bỏ qua khi ông ta thấy mấy người Trần Thiên Minh muốn
bỏ trốn. Ông ta gào lên: “Bao vây bọn chúng, không được để chúng chạy thoát”
Ngay khi còn đang gào lên giáo trưởng đã tự mình dẫn đầu đuổi theo mấy người
Trần Thiên Minh.

Mấy tên đội viên đội hành động vừa bị Trần Thiên Minh đánh tản ra thấy giáo
trưởng vừa ra lệnh vừa dẫn đầu xông lên chúng lại tiến lên hình thành thế bao
vây. Lợi Mã ở ngay bên cạnh giáo trưởng cũng rút khẩu súng lực giảm thanh của
mình ra nhắm người Tiết Phương bắn. Lợi Mã thấy mấy người Trần Thiên Minh cao
cường nên đã chuẩn bị súng giảm thanh để dùng ở thời khắc quan trọng.

“Mọi người tản ra chạy, liên lạc lại sau” Trần Thiên Minh hét to. Nếu như mọi
người cùng nhau chạy trốn chắc chắn người của giáo trưởng truy đuổi phía sau
hay cho người chặn đường nhưng một khi chia tách nhau ra bọn chúng sẽ không
biết phương hướng nào mà cử người ngăn chặn.

Khi Trần Thiên Minh quay đầu lại nhìn xem địch nhân đang truy đuổi theo hướng
nào rồi chuẩn bị chạy về bên phải thì ngay lúc đó hắn nhìn thấy Tiết Phương ở
phía sau di chuyển hình như rất khó khăn. “Tiết Phương, anh hãy mau chạy nhanh
lên. Trần Thiên Minh không biết Tiết Phương đã bị Lợi Mã bắn trúng hắn vẫn cứ
tưởng Tiết Phương chạy chậm.

“Mắc mớ gì tới chuyện bỏ chạy của anh” Tiết Phương nghiến răng mắng Trần Thiên
Minh. Hắn biết bản thân mình đã trúng đạn vì để không làm liên luỵ tới mọi
người hắn mới dứt khoát quát mắng Trần Thiên Minh để Trần Thiên Minh chạy
nhanh. Nói xong Tiết Phương quay đầu lại đánh ra vô ảnh Phi Đao của mình. Một
đội viên đội hành động chạy bên phải bị trúng Phi Đao của Tiết Phương vào yết
hầu chết ngay.

Trần Thiên Minh thầm nghĩ: M, vô ảnh Phi Đao này rất lợi hại. Phi đinh của
mình nhiều nhất cũng chỉ chọc mù mắt đối phương mà thôi. Trần Thiên Minh nghĩ
rằng Tiết Phương sẽ đuổi theo sau mình vì vậy hắn quay đầu lại chạy nhanh lên
trước.

“Bắt lấy hắn” Từ phía sau vang lên giọng nói của giáo trưởng.

Trần Thiên Minh rất kỳ quái khi nghe thấy giọng nói đó, cùng với âm thanh là
tiếng đánh nhau vang lên. Chỉ có hắn và Tiết Phương chạy cuối, còn có ai theo
giúp bọn hắn vậy? Nghĩ vậy Trần Thiên Minh vội vàng quay đầu nhìn. Hắn kinh
hoảng khi nhìn thấy Tiết Phương lại không bỏ trốn mà đứng lại đánh nhau với
giáo trưởng.

Nhìn thấy thân hình lắc lư của Tiết Phương Trần Thiên Minh nghĩ chưa tới một
phút nữa Tiết Phương sẽ bị Giáo Trưởng đả thương. Quả nhiên không ngoài dự
đoán của Trần Thiên Minh, trong lúc Trần Thiên Minh muốn quay lại cứu Tiết
Phương, Tiết Phương đã trúng ngay một chưởng của Giáo Trưởng. Chưởng phong đó
vô cùng uy lực đánh trúng ngực Tiết Phương, đánh Tiết Phương bay ngược lại
hướng Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vội vàng bổ nhào về phía trước, đỡ lấy thân hình của Tiết
Phương sắp rơi xuống đất. Trần Thiên Minh bèn hỏi: “Tiết Phương, tại sao anh
lại chạy chậm như vậy? Anh không phải là đối thủ của lão. Tại sao anh lại muốn
đánh nhau với lão?”

“Chuỵên của tôi không cần anh lo. Anh hãy mau buông tôi ra” Tiết Phương tức
giận mắng Trần Thiên Minh. Khi hắn bị thương hắn nhận ra rằng bản thân mình sẽ
không có cách nào trốn thoát. Hắn không còn cách nào khác đó là bản thân mình
sẽ lưu lại ngăn cản địch nhân để hai người Trần Thiên Minh có thể nhân cơ hội
trốn thoát, hắn không ngờ Trần Thiên Minh lại chạy tới cứu hắn nên hắn vô cùng
tức giận.

“Mọi người đã cùng nhau đến thì sẽ cùng nhau quay về, anh nói như vậy làm gì?
Một tay Trần Thiên Minh ôm thắt lựng của Tiết Phương, một tay hắn hướng giáo
trưởng đang đuổi tới đánh ra một chưởng.

Giáo Ttưởng thấy một tay Trần Thiên Minh ôm người, một tay tấn công mình thì
không khỏi cười nhạt, lập tức đánh trả. Nếu nói đơn độc đánh nhau ông ta sẽ
không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh nhưng bây giờ Trần Thiên Minh còn
phải lo bảo vệ cho một người nên chỉ có thể sử dụng năm thành công lực mà
thôi. Nếu như Trần Thiên Minh chỉ dùng năm thành công lực đối phó với ông ta
thì chắc chắn hắn phải đi mua quan tài rồi.

Giáo trưởng nghĩ chỉ cần ông ta có thể cầm chân Trần Thiên Minh được một lát,
khi đó thủ hạ của ông ta sẽ truy đuổi tới nơi. Lúc đó thì dù Trần Thiên Minh
có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của ông ta. Nghĩ vậy, Giáo
Trưởng dùng mười thành công lực ông ta muốn một chiêu này đánh trọng thương
Trần Thiên Minh.

“Binh” Nội lực của hai người chạm nhau phát ra một âm thanh như sấm. Giáo
Trưởng đắc ý nhìn Trần Thiên Minh. ông ta cảm thấy nội lực của Trần Thiên Minh
khi đối chưởng thấp hơn so với nội lực của ông ta. Ông ta muốn nhìn thấy Trần
Thiên Minh bị nội lực của mình đánh bay ra ngoài.

Quả nhiên không ngaòi dự liệu của giáo trưởng, sau khi Trần Thiên Minh tiếp
một chưởng của ông ta đã ôm Tiết Phương bay ngược lại phía sau.

“Xảy ra chuyện gì thế này?” Giáo trưởng nhìn thấy Trần Thiên Minh sau khi bay
ngược lại phía sau vẫn không té ngã trên mặt đất, gương mặt Trần Thiên Minh
lại xuất hiện một nụ cười châm biếm.

“Ha ha, ngu ngốc. Cám ơn ngươi đã tiễn ta một đoạn đường” Trần Thiên Minh cười
nói. Kỳ thật Trần Thiên Minh không chính thức đối chưởng với giáo trưởng. Hắn
chỉ làm bộ đấu nội lực với giáo trưởng, kỳ thật là hắn đã mượn mười thành công
lực của giáo trưởng lui lại phía sau. Phương pháp mượn lực chạy trốn thành
công đã làm cho Trần Thiên Minh thoát khỏi phạm vi hiệu quả công kích của giáo
trưởng.

'Bắn chết hắn” Giáo trưởng biết Lợi Mã cùng thủ hạ của hắn có súng nên ông ta
vội vàng gào lên.

Lợi Mã cùng thủ hạ nghe thấy giáo trưởng kêu nổ súng, chúng vội vàng nổ súng
về hướng Trần Thiên Minh nhưng Trần Thiên Minh đã nhẹ nhàng dùng khinh công
tránh khỏi đường đạn của chúng.

“Tiết Phương, anh còn có thể dùng Phi Đao không? Phi đao giết chết chúng đi”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng khinh công bay đi. Hắn móc ra phi đinh của
mình, nói to: “Ám khí của chúng tao có độc Kiến Huýêt Phong Hầu, để xem trong
số chúng mày kẻ nào xấu số đây? “Nói xong Trần Thiên Minh ném một vốc đinh to
bay ngược lại sau. Tốc độ của phi đinh không kém gì với tốc độ của đạn. Tiết
Phương nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy cũng cắn răng, thầm vận chút nội lực
cuối cùng của mình rồi đánh cây Phi Đao trong tay mình bay ra.

“Ôi chao!” Có mấy người Phiên trúng ám khí của hai người đánh ra.

“Mọi người cẩn thận ám khí của chúng có độc” Lợi Mã thấy thủ hạ của mình có
người trúng ám khí nên hắn vội vàng nói lại ý tứ trong lời nói vừa rồi của
Trần Thiên Minh.

Nghe nói trong ám khí có độc mấy người Phiên còn muốn đuổi theo đành phải tiếc
nuối dừng lại. Bọn họ cho rằng mấy đội viên vừa trúng ám khí cũng sẽ không
sống được bao lâu nữa. Lúc trước có một đội viên trúng một Phi Đao của Tiết
Phương chết ngay nên bây giờ bọn chúng cũng lầm tin tưởng lời nói của Trần
Thiên Minh.

Giáo trưởng đi tới bên người mấy tên trúng ám khí. Ông ta lấy một con dao
trong người, cậy ám khí trong người một tên ra quan sát. Ông ta chăm chú quan
sát miệng vết thương rồi lại nhìn chiếc đinh sắt và mắng: “Con mẹ nó. Chúng ta
mắc là rồi, ám khí này không có độc. Người Z này rất giảo hoạt” Giáo trưởng
càng tức giận hơn khi nghĩ lại chính mình lúc trước cũng bị hắn lừa một đoạn
đường.

Mấy tên đội viên nghe nói trong ám khí không có độc, tinh thần phấn chấn hẳn
lên. Chỉ cần bọn chúng còn sống, bọn chúng sẽ truy tìm Trần Thiên Minh khắp
nơi.

Lợi Mã thấy đám người Trần Thiên Minh đã bỏ trốn hết, bản thân hắn cũng không
thể huy động người quanh minh chính đại lùng sục bắt người của Trần Thiên
Minh, hắn chỉ còn biết thầm chửi mắng trong lòng.

Trần Thiên Minh ôm Tiết Phương chạy như bay về phía trước. Trần Thiên Minh sợ
người của giáo trưởng đuổi theo tới nên hắn cứ nhằm những chỗ hẻo lánh chạy
tới, không ngừng thay đổi phương hướng đến khi nghĩ rằng mình đã chạy thoát
hắn cũng không biết bản thân mình đang ở đâu. Trần Thiên Minh thầm hỏi: Không
phải nơi này là vùng ngoại ô sao? Sao mình lại chạy lạc vào rừng thế này?

“Này, Tiết Phương, bây giờ chúng ta đang ở đâu? Anh vẫn chưa chết thì hãy mau
trả lời đi” Trần Thiên Minh cố tình buông một câu nói đùa. Lúc trước đánh nhau
dữ dội khiến tâm trạng của hắn căng thẳng muốn chết.

Nhưng qua một lúc vẫn không thất Tiết Phương trả lời, Trần Thiên Minh kinh hãi
cúi nhìn Tiết Phương. Lúc này hai mắt Tiết Phương nhắm chặt giống như đã chết.
“Không chết rồi đấy chứ?” Trần Thiên Minh vội vàng để tay lên mũi Tiết Phương
kiểm tra. Trần Thiên Minh yên lòng khi thấy mũi Tiết Phương vẫn còn hơi thở.
Nếu như Tiết Phương chết trong tay hắn, hắn sẽ bị Phạm Văn Đình trách mắng,
hơn nữa Tiết Phương là ân nhân cứu mạng hắn. Hắn sao có thể không cứu mạng ân
nhân của mình ư?

Trần Thiên Minh sực nghĩ tới việc Tiết Phương có thể đã bị giáo trưởng đả
thương, Trần Thiên Minh vội vàng tiến vào trong rừng cây. Khu rừng này rất lớn
có thể giúp hắn yên tâm chữa thương cho Tiết Phương. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh
vội vàng đặt Tiết Phương xuống dưới một tán cây. Vị trí chỗ này khá đặc biệt,
người bên ngoài không thể nhìn thấy nơi này những người bên trong có thể nhìn
thấy người bên ngoài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.