Lưu Manh Lão Sư

Chương 556: Trần Thiên Minh cứu nàng


“Cái gì kích thích hai lần?” Ngật Tang Đạt Kiệt kì quái hỏi Lâm Quốc.

Lâm Quốc liền nói tác dụng phụ của khí hộ huyệt cho đám Ngật Tang Đạt Kiệt
nghe, Ngật Tang Đạt Kiệt nghe xong, giật mình nói: “Cái gì, tẩu hỏa nhập ma?
Trần tiên sinh hiện tại cậu thấy thân thể sao rồi?”

Ích Tây Dát Mã nghe Lâm Quốc nói xong, cũng thất kinh, nàng không ngờ Trần
Thiên Minh để cứu nàng ngay cả mạnh cũng không cần, lòng nàng càng thêm cảm
giác khác lạ với Trần Thiên Minh. Nhưng bởi thân phận, nàng chỉ có thể áp chế
loại cảm giác này dưới đáy lòng.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Không nhất định tẩu hỏa nhập ma, tôi đã kích
thích qua vài lần đều trải qua trị liệu hồi phục công lực.” Trần Thiên Minh
liền nhớ tới mỗi lần kích thích khí hộ huyệt, đều là nữ nhân giúp hắn hồi
phục, nhưng ở chỗ này lấy đâu ra nữ nhân a, nếu không có nữ nhân làm cách nào
để hội phục trong thời gian ngắn chứ? Trừ phi… Trần Thiên Minh không khỏi
nhìn thoáng qua Ích Tây Dát Mã.

Hiện tại Ích Tây Dát Mã đã cởi bỏ trang phục lạt ma ra ngoài, quần áo màu
trắng lộ ra da thịt trắng nõn, nàng lại không che mặt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của nàng Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ nếu Ích Tây Dát Mã giúp mình chữa
thương thật tốt biết bao a!

“Vậy cậu mau vận công chưa thương.” Ngật Tang Đạt Kiệt nói.

“Được.” Trần Thiên Minh gật đầu, dâm đang thì dâm đãng, tính mạng vẫn là quan
trọng nhất, vì vậy hắn lập tức dùng Hương Ba Công chưa thương, hắn cũng muốn
xem thương thế của mình rút cuộc ở mức nào.

Khi Trần Thiên Minh luyện Hương Ba Công đến vòng chu tiên thứ chín thì, phát
hiện thân thể không có việc gì, một chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma cũng không
có, trời ạ! Rút cuộc chuyện gì xảy ra? Trần Thiên Minh buồn bực thầm nghĩ,
mình bị thương máu của Huyết Hoàng Nghĩ khôi phục, còn có thể hiểu. Nhưng kích
thích hai lần khí hộ huyệt, sao lại không xảy ra chuyện gì? Thân thể hiện tại
một chút vần đề cũng không có.

Hắn vừa sợ vừa kì quái, không biết xảy ra chuyện gì? Nếu thích thích khí hộ
huyệt mà không việc gì, vậy cứ khi đối phó với cường địch, cứ thế mà kích
thích. Chẳng lẽ là…. Trần Thiên Minh nghĩ tới Ích Tây Dát Mã đã cấp cho mình
ăn thiên sơn tuyết liên, nàng không phải nói thiên sơn tuyết liên mọc trên
đỉnh thiên sơn có công dụng giúp võ giả tránh tẩu hỏa nhập ma sao? Chẳng lẽ là
công hiệu của Thiên Sơn tuyết liên.

Vậy thật tốt quá, không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà nếu mình không có chuyện
gì, vậy ý nghĩ xấu vưa nãy không thực hiện được, Trần Thiên Minh vừa vui vừa
hận liếc nhìn Ích Tây Dát Mã.

“Trần tiên sinh, anh hiện tại thấy sao?” Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh
vận công tỉnh lại lo lắng hỏi.

“Tôi…..” Trần Thiên Minh không biết nói sao, nếu nói không việc gì, trong
lòng hắn có chút không cam lòng.

“Ai, tôi sẽ nghĩ biện pháp anh không nên lo lắng.” Ích Tây Dát Mã thấy Trần
Thiên Minh khổ sở, cho rằng Trần Thiên Minh đang lo lắng cho thân thể, nên an
ủi.

Trần Thiên Minh nghe Ích Tây Dát Mã nói, âm thầm nghĩ đến ý niệm khác trong
đầu nói: “Cảm ơn thánh nữ.”

“Trần tiên sinh, không ngờ anh là người của Quốc an phái tới giúp Lạt Ma giáo
chúng tôi, tôi hiện tại cảm ơn anh.” Vừa rồi Ngật Tang Đạt Kiệt nói chuyện của
Trần Thiên Minh cho Ích Tây Dát Mã, Ngật Tang Đạt Kiệt nói chuyện Trần Thiên
Minh, Ích Tây Dát Mã cũng đem chuyện Hồng giáo nói cho hắn.

“không cần khách khí.” Trần Thiên Minh khoát tay nói.

“Kỳ thực anh giúp tôi nhiều chuyện như vậy, là muốn ngăn cản Hồng giáo thống
nhất, không cho Lạp Đạt gây họa cho nhân dân Tây bộ.” Ích Tây Dát Mã nói với
Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nói: “Cô biết vậy thì tôi an tâm.”

Đột nhiên, Ích Tây Dát Mã nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, tôi tinh
thông ý đạo, anh nói trước kia có biện pháp hồi phục công lực, có thể nói cho
tôi biết phương pháp này không? Hiện tại đối mặt với kẻ thù mạnh, nếu công lực
anh không hồi phục, chúng tôi đấu không lại Lạp Đạt.

“Cái này…” Trần Thiên Minh có chút hơi ngại, nhưng trong lòng lại vui như
hoa, phương pháp trị liệu chỉ là cùng phụ nữ làm chuyện kia thôi. Không biết
Ích Tây Dát Mã có đồng ý làm không? Nếu như không chịu, vậy không đấu lại Lạp
Đạt. Có lẽ Ích Tây Dát Mã sẽ vì nhân dân Tây bộ mà làm chuyện kia, nghĩ đến
đây, Trần Thiên Minh lén nhìn thoáng qua bộ ngực Ích Tây Dát Mã.

Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh có chút ngập ngừng, nàng cho rằng phương
pháp trị liệu của Trần Thiên Minh là bí mật, hắn không thể nói ra trước mặt
nhiều người. Phải biết rằng ý thuật giống như võ công, đều là không truyền ra
ngoài. Nghĩ vậy Ích Tây Dát Mã nói: “Trần tiên sinh, như vậy đi, chúng ta qua
bên kia, anh nói phương pháp cho tôi, tôi không tiết lộ cho bất cứ ai, hiện
tại để đối phó với Lạp Đạt, anh hẳn không nên cố kỵ nhiều thế.”

Trần Thiên Minh thấy biểu tình trang trọng của Ích Tây Dát Mã, trong lòng thầm
nghĩ: “Đúng vậy, nếu Ích Tây Dát Mã còn không ngại, ta là nam nhân ngại cái
gì, hơn nữa chuyện kia cũng không phải là chuyện xấu hổ gì.” Nghĩ đến đây Trần
Thiên Minh gật đầu, đi cùng với Ích Tây Dát Mã sang bên kia.

“Trần tiên sinh, anh nói đi, toi cam đoan với anh không nói cho người khác,
sau này tôi cũng không dùng phương pháp này.” Ích Tây Dát Mã nói.

“Không dùng với người khác vậy là tốt.” Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Sau đó hắn
nho giọng nói bên tai Ích Tây Dát Mã phương pháp cứu mình.

“Cái gì?'' Ích Tây Dát Mã kinh hãi, nàng phát hiện âm thanh quá lớn, vội cúi
đầu đỏ mặt. Nàng cũng nghe qua phương pháp nam nữ song tu, hay Hồng giáo cũng
có Hoàn hỉ thiện, nhưng nếu để nàng cùng hắn làm loại chuyện này sao mà được?

“Nhưng hiện tại không có nữ nhân a?” Ích Tây Dát Mã đỏ mặt nói.

“Đúng vậy, tôi cũng đang rầu rĩ, tôi cho dù chết, cũng không cùng nữ nhân mình
không thích làm chuyện chưa thương này.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn Ích
Tây Dát Mã, ý tứ của hắn rõ ràng, nếu Ích Tây Dát Mã tìm loạn nữ nhân, hay cấp
Hắc Bạch thần bà cho hắn thà hắn chết luôn cho xong.

“Anh nói phải làm sao bây giờ?” Ích Tây Dát Mã nhỏ giọng nói

“Ai, tôi cũng không biết làm sao cho phải. Đáng tiếc cô là thánh nữ, thân phận
cao quý, nếu không….” Trần Thiên minh sợ đêm dài lắm mộng, liền nói thẳng kỳ
thực hắn cần là Ích Tây Dát Mã, không biết nàng có chịu hay không?

“Tôi?” Ích Tây Dát Mã nghe Trần Thiên Minh nói, tim đạp thình thịch, trong
lòng nàng mâu thuẫn, theo lý mà nói Trần Thiên Minh cứu nàng, nàng phải cứu
hắn mới đúng, nhưng dùng loại phương pháp kia, nàng vừa sợ vừa thẹn.

“Ai, thôi tốt nhất là quên đi,” Trần Thiên Minh tăng thêm chút áp lực, hắn
thấy Ích Tây Dát Mã do dự, biết nàng có chút ý muốn. nếu cùng nữ nhân đẹp cỡ
Tây Thi làm loại chuyện kia, thì có tẩu hỏa nhập ma lần thứ hai mươi hắn cũng
nguyện ý.

Ích Tây Dát MÃ khổ sở ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh, nàng phát hiện Trần
Thiên Minh hé lộ chút đắc ý, nàng đột nhiên giật mình, mình không phải đưa cho
hắn thiên sơn tuyết liên sao? Linh Dược này có khả năng phòng ngừa tẩu hỏa
nhập ma khi luyện võ công? Chẳng lẽ hắn lừa mình, cùng hắn làm chuyện kia?
Nghĩ đến đây, Ích Tây Dát Mã liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Phát hiện Ích Tây Dát Mã nhìn mình, Trần Thiên Minh vội dời ánh mắt, cố ý nói:
“Thánh nữ, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không muốn làm khó dễ cô, để tôi
chết cũng được.”

“Được, tôi đáp ứng anh, nhưng trước tiên để tôi giúp anh bắt mạch.” Ích Tây
Dát Mã gật đầu nói.

Thật tốt quá, Trần Thiên Minh thầm hô trong lòng, nếu Ích Tây Dát Mã giúp hắn
bắt mạch, vậy hắn có thể dùng nội lực khống chế, còn có thể khiến kinh mạch
chạy loạn, khiến Ích Tây Dát Mã không nhìn ra.

Ích Tây Dát Mã tiếp tục bắt mạch cho Trần Thiên Minh, lo lắng nói: “Trần tiên
sinh, kinh mạch của anh hỗn loạn, nội lực yếu ớt vô cùng, xem ra anh thụ
thương nghiêm trọng vô cùng a.”

“Đúng vậy, rất nghiêm trọng!” Trần Thiên Minh vội vàng phụ họa, he he Ích Tây
Dát Mã nói nhiều như vậy làm gì, mau hiến thân một chút, khiến anh sung sướng,
công lực sẽ khôi lực liền à. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh cảm giác phía dưới
mình có chút xúc động. Nè, người anh em không cần gấp như vậy chứ? Trần Thiên
Minh thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Ích Tây Dát Mã đột nhiên móc từ trên người ra một kim châm, đâm
vào huyệt đạo của Trần Thiên Minh.

“A!” Trần Thiên Minh kêu lớn, vốn Ích Tây Dát Mã đâm vào huyệt đau đớn của hắn
nên hắn cố gắng khống chế điều hòa kinh mạch.

“Trần Thiên Minh, xem ra, châm cứu tốt hơn phương pháp của anh, hiện tại thân
thể anh hình như khá hơn nhiều đó.” Ích Tây Dát Mã bắt mạch cho Trần Thiên
Minh cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi không sao rồi.” Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ noi,
không ngờ Ích Tây Dát Mã thông minh như vậy, dùng biện pháp này để hắn lòi
đuôi cáo, ai, mộng đẹp tan thành mây khói rồi.

“Trần Thiên Minh, anh là đồ lưu manh, anh cố ý lừa tôi.” Ích Tây Dát Mã đỏ mặt
nói. Nàng không ngờ Trần Thiên Minh dùng cách này để lừa nàng cùng hắn làm
chuyện kia. Nếu mình lỡ làm với hắn, vậy, vậy… Ích Tây Dát Mã không dám
tưởng tượng tiếp, lúc này mặt nàng càng đỏ hơn.

“Đây là hiểu lầm, hiểm lầm.” Trần Thiên Minh ngượng ngùng cười nói: “Có thể là
tôi ăn thiên sơn tuyết liên nên không bị thương, nhưng lúc đầu tác dụng không
rõ ràng, lúc cô bắt mạch cho tôi mới bắt đầu có tác dụng.” Trần Thiên Minh sao
có thể tự nhận mình là lưu manh chứ?

“Hứ, tôi biết anh lừa tôi, anh hiện tại thiếu tôi một cái nhân tình, chờ
chuyện Lạp Đạt giải quyết xong, anh phải trả lại tôi.” Ích Tây Dát Mã nói
xong, đứng đậy đi đến bên đám Ngật Tang Đạt Kiệt.

“Thánh nữ, Trần tiên sinh bị thương ra sao?” Ngật Tang Đạt Kiệt quan tâm hỏi
thăm. Vừa rồi bọn họ nghe Trần Thiên Minh hét thảm một tiếng, tưởng là Ích Tây
Dát Mã chữa thương cho Trần Thiên Minh.

Ích Tây Dát Mã cười nói: “Không khác lắm, vừa rồi tôi châm cứu cho anh ta, đã
không sao rồi.” Nói xong, Ích Tây Dát Mã lườm Trần Thiên Minh.

Thấy Ích Tây Dát Mã lườm mình Trần Thiên Minh cười khổ nói: ''Đúng thế, tôi đã
khôi phục được công lực, không sao nữa rồi.”

“Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma, chúng tôi trở lại thần đường.” Thánh nữ nói với
Ngật Tang Đạt Kiệt.

“Thánh nữ, các cô về bây giờ rất nguy hiểm, hay là ở lại Hoàng giáo đi.” Ngật
Tang Đạt Kiệt lo lắng nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.