Trần Thiên Minh chậm rãi đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn bên ngoài, bên ngoài
bầu trời đã tối đen, không ngờ luyện một ngày một đêm Hương ba công.
Ngồi bên trái Trần Thiên Minh là Lâm Quốc, thấy Trần Thiên Minh tỉnh vội vàng
nói: “Lão đại, anh tỉnh rồi.”
“A quốc, hiện tại là mấy giờ?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Mười giờ tối, lão đại, em bưng cơm cho anh.” Lâm Quốc nói.
Trần Thiên Minh nghĩ một chút, sáng sớm bắt đầu luyện Hương Ba công, đến bây
giờ đã là mười hai tiếng, không ngờ lần này luyện công lâu như vậy. “Được, cậu
đi làm cơm đi, mười hai giờ anh phải sang bên Hồng giáo.”
Lúc này, ngồi không xa Trần Thiên Minh, Ngật Tang Đạt Kiệt cũng đi tới, nói
với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, cậu luyện công thời gian dài, đã đói lắm
rồi phải không?”
“Không có, tôi luyện công xong không cần ăn cái gì, lần trước tôi luyện công
vài ngày, không ăn một chút nào.” Trần Thiên Minh nói.
Ngật Tang Đạt Kiệt cười nói: “Không ngờ Trần tiên sinh luyện công đã đạt tới
cảnh giới ích cốc (không cần ăn), xem ra, không còn bao lâu, võ công của Trần
tiên sinh sẽ đạt tới đỉnh cao.”
“Lạt Ma, ông quá đề cao tôi.” Trần Thiên Minh khiếm tốn nói, tuy võ công hắn
đã vô cùng lợi hại, so với trước kia tiến bộ không ít, nhưng hắn biết mình kém
Ma Vương rất nhiều.
“Cậu chuẩn bị mười hai giờ đi tới Hồng giáo?” Ngật Tang Đạt Kiệt hỏi Trần
Thiên Minh.
“Đúng thế, thánh nữ ở trong tay Hồng giáo vô cùng nguy hiểm.” Trần Thiên Minh
cũng biết, Ích Tây Dát Mã dung mạo rất xinh đẹp, khẳng định sẽ khiến vài gã
đàn ông xúc động, vả lại Lạp Đạt bắt nàng nhất định có âm mưu khác.
“Được rồi, cậu phải cẩn thận, cậu chuẩn bị ai tiếp ứng?” Ngật Tang Đạt Kiệt
hỏi.
“A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Tô, bọn họ ở ngay phụ cận nghiễm tràng tiếp ứng tôi,
Tiểu Kiệt cùng Tiểu Ỷ hai người ở chỗ này cùng ông, tốt nhất là bảo Hồ Minh
bảo hộ ông.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói, ba người Lâm Quốc ở nghiễm
tràng tiếp ứng, là một biện pháp tốt, bọn họ ba người có thể đồng thời tiếp
ứng hai bên.
“Được rồi, tôi phái Hồ Minh đi thông tri cho Hắc Bạch thần bà, bảo các nàng đi
cùng đám Lâm Quốc, có năm cao thủ tiếp ứng cậu, tôi cũng yên tâm.” Ngật Tang
Đạt Kiệt gật đầu nói.
Mười hai giờ điểm, Trần Thiên Minh mang theo ba người Lâm Quốc lén chạy ra
ngoài, vừa tơi nghiễm tràng, đã thấy Hắc Bạch thần bà đã tới tiếp ứng cho bọn
họ.
“Hắc Bạch thần bà, các bà nghìn vạn lần đừng để người khác thấy các bà ở chỗ
này, chú ý giữ bí mật, hay nhất là các bà nghe theo sự chỉ đọa của anh em
tôi.” Trần Thiên Minh nói với Hắc Bạch thần bà.
Hắc Bạch thần bà gật đầu đáp ứng, tối nay Trần Thiên Minh lẻn vào Hồng giáo,
chính là tất cả nghe theo hắn: “Trần tiên sinh, anh phải cẩn thận.” Bạch bà
cảm kích nói.
Trần Thiên Minh khẽ gật đầu, sau đó bay về phía hồng giáo, lần trước hắn chỉ
tham quan một lần Hồng giáo, cũng chỉ đi được một phần ba nơi này, phía sau
còn chưa được vào nhìn. Nhưng ma, Ngật Tang Đạt Kiệt đã cho hắn một bức bản đồ
Hồng giáo, bức bản đồ này vô cùng chi tiết, kiến trúc bên trong đều được vẽ
ra.
Bởi vậy Trần Thiên Minh án theo bản đồ, thừa dịp bóng đêm, khi thì bay khi thì
nhảy, không bao lâu đã vào cấm khu của Hồng giáo. Dựa theo bản đồ, Hồng giáo
chia làm ba khu, phía trước là khu vui chơi, giữa là khu đệ tử Hồng giáo ở,
khu phía sau bên trong là một vài nhân vật quan trọng của Hồng giáo ở, như là
Lạp Đạt, còn một vài đệ tử đắc lực, còn có một vài đệ tử bình thường cảu thần
điện đả tọa.
Mặc dù khu trung gian cũng có đệ tử Hồng giáo trông coi, nhưng Trần Thiên Minh
dùng khinh công siêu cường lướt qua, khu trung gian đệ tử võ công không cao,
bọn họ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, căn bản không thể thấy người.
Vào khu thứ ba, Trần Thiên Minh không dám bừa bãi, theo lời của Ngật Tang Đạt
Kiệt, võ công đệ tử nơi đây đều tương đối cao, vả lại cũng là nơi Lạp Đạt ở,
nhưng ở đâu thì không rõ ràng lắm. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng hạ xuống một trên
ngói một tòa tự viện, tuy rằng ngói rất trơn, nhưng hắn vẫn có thể đứng vững
được.
Hắn phát hiện phía trước có một tòa miếu tự còn sáng, hình như có người bên
trong. Ở chỗ này tra xét diện tích rất rộng, nếu đánh bừa, không chỉ không cứu
được Ích Tây Dát Mã, là còn có thể bại lộ hành tung. Xem ra, phải bắt một tên
đệ tử quan trọng của Hồng giáo hỏi vài chuyện, nếu không hỏi được, liền giết
chết.
Vì vậy Trần Thiên Minh cẩn trọng liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện không có
ai, hắn liền nhẹ nhàng phi xuống, sau đó bay tới chỗ miếu tự.
“Trường sinh điện.” Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua biển trên tòa miếu, giống
như là thần điện, nhưng sao bây giờ còn có người niệm kinh? Trần Thiên Minh kì
quái bay qua khu miếu tự. Vừ lúc có một thân cây che tầm nhìn, ở nơi này kiểm
tra tình huống trường sinh điện hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Trần Thiên Minh bay đến nóc thượng điện, tay trái bám lấy mép tường, chăm chú
dán lên tường, sau đó bò lên nhìn vào bên trong. Bên trong một nữ nhân mặc
quần áo Tây bộ quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay chắp hình chứ thập, miệng lẩm
nhẩm đọc kinh, mà ngồi cách nàng không xa là một hồng Lạt ma, không ngờ lại là
Lang vương.
Hiện tại Lang Vương đang chăm chú nhìn chằm chằm mặt nữ nhân kia, không ngừng
cười dâm. Nếu như nữ nhân kia mở mắt thấy nhãn thần của Lang Vương, nhất định
kinh hãi. Tối nay, Lang Vương đại sư chủ động qua giảng kinh phật, cùng nàng
tụng kinh, nàng còn tưởng là Lang Vương là người tốt.
Buổi sáng nay, phụ cận hồng giáo đến một thôn dân, nàng nói chồng nàng ốm đã
lâu, uống thuốc vẫn không khỏi, vì vậy nàng tới Trường Sinh điện của Hồng
giáo, đến trước mặt phật tổ niệm ba ngày Trường sinh kinh, cầu phật tổ phù hộ
cha nàng bình an vô sự. Đương nhiên, tới đây niệm kinh phải trả tiền vàng
hương cho Hồng giáo.
Sau khi cô gái này tới không lâu, Lang Vương ngẫu nhiên đi qua, phát hiện cô
gái này không tồi, nàng cũng khoảng hơn hai mươi tuổi. Bởi vậy, sắc tâm trỗi
dậy, nghĩ đến một biện pháp toàn vẹn, buổi tối, Lang Vương giả bộ đến cùng
niệm trường sinh kinh với cô gái này.
“Thí chủ, cô cứ như vậy niệm không được đâu.” Lang Vương đột nhiên lớn tiếng
nói.
Nghe Lang Vương nói, cô gái Tây bộ vội dừng lại, khó hiểu nhìn Lang Vương:
“Lang Vương đại sư, vì sao tôi niệm như vậy lại không được? Có phải tôi niệm
sai kinh hay không?”
“Không phải.” Lang Vương cố ý nói: “Vấn đề căn bản không phải ở đây, vừa rồi
tôi mới tỉ mỉ quan sát, trên người cô có một cỗ tà khí, vì tà khí này, cho nên
mới khiến chồng cô sinh bệnh, uống thuốc không có tác dụng.”
“Tôi trên người có tà khí?” Cô gái kia ngây người, nàng không ngờ Lang Vương
nói vậy.
“Đúng thế, không biết từ lúc nào, trên người cô bị yêu tà ám vào người, tôi
thấy là một cỗ yêu tà nặng nề.” Lang Vương vừa nói vừa nhìn đôi tuyết phong
của cô gái.
Cô gái sợ hãi nói: “Vậy, tôi phải làm sao bây giờ?”
Lang Vương cũng không vội nói ý tưởng dâm đãng của mình ra, mà tiếp tục chính
khí nói: “Nữ thí chủ, nếu cô không tin, chúng ta có thể thí nghiệm, cô quay
mặt vào chỗ thần phật, nói lớn tôi không có yêu khí trên người, sẽ thấy thần
phật phản ứng thế nào?”
Cô gái nửa tin nửa ngờ quay mặt vào bức tượng phật kêu lên: “Tôi không có yêu
khí trên thân.”
Ở phía sau, Lang Vương khẽ vung tay phải, nhón cái cùng ngón trỏ chụm lại một
chỗ, lập tức một cỗ kình phong đánh vào ma huyệt của cô gái.
Co gái không nói hết lời, liền cảm thấy trên người như bị điểm nhẹ, sau đó
toàn thân không chút khí lực. Nàng thấy Lang Vương vẫn ở xa không có đứng dậy,
ý thức tôn giáo của nàng cho rằng đó là nàng bị thần phạt.
“Thí chủ, cô có phải cảm giác toàn thân không dùng được chút khí lực.” Lang
Vương mỉm cười nói, xem ra tiến triển thuận lợi, không bao lâu nữa, cô gái kia
sẽ bị cưỡi.
“Có, đai sư, ngài mau cứu tôi.” Cô gái lo lắng nói, hiện tại nàng hoàn toàn
tin lời Lang Vương.
“Ha ha thí chủ, cô đừng vội, cô quay đầu về phía thần phật nói lớn, tôi có tà
khí trên người, xin thần phật cứu tôi, giải trừ đau nhức trên người tôi.''
Lang Vương cười nói.
Cô gái vội ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Tôi có tà khí trên người, cần thần phật
cứu tôi.” Nàng vừa dứt lời, Lang Vương lại vung tay, giải huyệt cho nàng. Ma
huyệt trên người được giải, cô gái cả người thư thái, nàng toàn bộ mong muốn
đều đặt trên người Lang Vương, nàng xoay người, quỳ nói với Lang Vương: “Lang
Vương đại sư, ngài nhất định phải cứu tôi, còn phải cứu cả chồng tôi.”
“Ngã phật từ bi, tôi nhất định cứu cô, chồng cô sinh bệnh, vì tà khí trên
người cô, tôi chỉ cần giải tà khí trên người cô, chồng cô cũng sẽ từ từ khỏe
lại.”
“Xin địa sư giải giúp tà khí trên người tôi, nếu cứu được chúng tôi, nhất định
chúng tôi cảm tạ ơn đức của ngài, “Cô gái quay sang đập dầu với Lang Vương.
“Cô đứng lên, tôi nhìn kĩ yêu khí trên người cô rút cuộc là tình trạng thế
nào?” Lang Vương vừa nói vừa đứng lên, sau đó đến bên người cô gái, sờ soạng
trên người cô gái, còn nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Cô gái cũng không biết Lang vương làm gì, cho rằng đây là Lang Vương giúp mình
xem tà khí, vì vậy nàng kinh hoàng để cho Lang Vương sờ vuốt thân thể, sau đó
nhìn nàng.
Một lát sau, Lang Vương lắc đầu nói” Thí chủ, tà khí trên người cô quá sâu, sợ
rằng….”
“Đại sư, sợ rằng làm sao?” Cô gái vội vàng hỏi thăm.
“Nhưng cô không phải sợ, chỉ cần tôi thi triển phật hiệu lên người, có thể trừ
tà khí cho cô, như vậy tôi trước tiên dùng thần quang tiến hành gột rửa toàn
thân cho cô, nếu không được, tôi nghĩ biện pháp khác.'' Lang Vương suy nghĩ
một chút, nghiêm trọng nói.
“Được, đại sư, cảm tạ ngài, ngài mau chóng cứu chúng tôi a,” Hiện tại cô gái
này đã bị Lang Vương dọa cho sắc mặt tái nhợt, nàng chỉ là người thường, cho
rằng mình bị nhiễm tà khí, không chỉ hại mình là còn hại cả chồng, vì vậy muốn
Lang Vương mau chóng hóa giải tà khí trên người mình.