Lưu Manh Lão Sư

Chương 546: Ý tốt của Phương Minh Ngọc


Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân ảnh Trần Thiên Minh như quỷ mị hướng Ba
Tang lao qua, nhanh như một tia chớp vậy, khi Trần Thiên Minh hiện ra, song
chưởng cùng đánh tới, chưởng phong đánh ra nhanh và mạnh hơn nhiều so với
quang cầu của Ba Tang.

“Bụp bụp.” Trần Thiên Minh vòng ra sau công kích trúng lưng Ba Tang, thân thể
Ba Tang bị đánh đến lảo đảo, sau đó bay về phía trước, quang cầu của hắn vì
thế mà cũng biến mất.

Ba Tang bay ra vài mét ngã trên mặt đất, hắn bị dính một chưởng toàn lực của
Trần Thiên Minh, phỏng chừng không thể còn sống.

“Bắt hắn.” Hồ Minh vừa nói vừa mang theo đệ tử Hoàng giáo tới thấy Ba Tang nằm
trên đất liền lao tới.

Đột nhiên, Ba Tang nhảy mạnh lên, lao về phía thôn trang bên kia, tuy rằng hắn
bị trọng thương, nhưng lúc giãy chết con người luôn đáng sợ, chỉ chốc lát, hắn
đã chạy khỏi vòng vây của Hồ Minh, biến mất trong màn đêm.

“Lão đại, chúng ta có đuổi theo không?” Lâm Quốc đi tới bên cạnh Trần Thiên
Minh hỏi.

“Không cần, hắn bị trúng hai chưởng của anh, chắc chắn không sống được, hơn
nữa hắn còn dùng phương pháp kim châm thứ huyệt, còn sống cũng chẳng được lao
lâu.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

“Ai, không ngờ Ba Tang đệ tử của Hồng giáo lại trung thành với Hồng giáo như
vậy.” Ngật Tang Đạt Kiệt thở dài một hơi.

Trần Thiên Minh nói với mọi người: ''Chúng ta trở về thôi!” Vì vậy, mọi người
cùng nhau quay về Hoàng giáo, mọi người tâm trạng hiện tại đều vô cùng trầm
trọng, Ba Tang võ công cao cường là nội gian, đối với Hoàng Giáo mà nói là mất
đi một cao thủ, như vậy bọn họ bị rơi vào thế hạ phong.

Ba Tang liều mạng chạy về phía trước, vốn hắn tưởng đến Hồng giáo mật báo,
nhưng không có cách nào đi vào, không thể làm gì khác hơn là phát tín hiệu lên
trời, bảo người của Hồng giáo đến địa điểm nào đó đợi hắn.

Ba Tang đi vào một khu rừng rậm, không lâu sau có một người mặc áo đen theo
vào.

“Ai?” Ba Tang kêu lên, hắn bị trúng một kích của Trần Thiên Minh, đã gần không
cố gắng được nữa.

“Ta.” Giọng một người vang lên, mặt che khăn, là Hồng giáo Hổ Vương

“Hổ Vương, ông mau tới đây, ta có việc cần nói, mau lên ta chịu không được lâu
nữa.” Ba Tang tựa vào một gốc cây, ngữ khí yếu ớt nói.

“Ba Tang, ông làm sao vậy?” Hổ Vương nhìn thấy Ba Tang như vậy, sốt ruột chạy
vội tới bên người hắn hỏi thăm.

“Hổ Vương, ta bị Trần Thiên Minh kia lừa, đã bại lộ thân phận, bị hắn đánh
thành ra thế này, ta sẽ nhanh chóng không chịu được nữa.” Ba Tang nói.

“Bọn họ lừa ông thế nào?” Hổ Vương nói.

Ba Tang nói: “Bọn họ gạt ta nói đi tìm người có phái Minh Thiên hỗ trợ, hơn
nữa còn nói thánh nữ đưa cho Trần Thiên Minh vật kia, để Trần Thiên Minh mang
đi. Việc này ta vốn tưởng thật nên cứ vậy truyền tin, nhưng ai biết Trần Thiên
Minh chỉ dùng kế gạt ta, Hổ Vương, ta không chịu được nữa, ông nói với Lạp Đạt
Lạt Ma, bảo ta không tiết lộ chuyện gì của Hồng giáo.”

“Ta sẽ chuyển cáo Lạt Ma.” Hổ Vương gật đầu nói.

“Còn nữa, nói cho tiên sinh hộ ta, ta đi trước một bước, ta vô dụng không thể
giúp ngài thống nhất Lạt Ma giáo. Hổ vương, hiện tại chỉ còn lại ngươi, ông
nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của tiên sinh.” Ba Tang nói xong, hai mắt
nhắm nghiền, bỏ mạng.

“Ba Tang.” Hổ Vương thương tâm nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chuyển cáo tiên
sinh, bảo ngài giúp ông báo thù.” Thì ra, Hổ Vương và Ba Tang là quân cờ ẩn mà
tiên sinh đặt ở Hồng, Hoàng hai giáo, bọn họ mặt ngoài vì Lạp Đạt làm việc,
nhưng thực chất là người của tiên sinh, buồn cười, chính Ma Vương cho rằng đã
nắm giữ thế lực của ba phương.

Phòng 305 trong khách sạn, Phương Minh Ngọc đang ôm Diệu Tây trên giường, xem
sắc mặt hồng hào của bọn họ, chắc là vừa trải qua một hồi mây mưa.

“Ngọc ca, thật sự là Trần Thiên Minh kia cưỡng gian San Lạp sao?” Diệu Tây hỏi
Phương Minh Ngọc, ngày đó câu dẫn Trần Thiên Minh, nàng cũng không nghĩ ra, vì
sao hắn lại cưỡng gian San Lạp?

“Không giả được, trưởng thôn đã đưa ra chứng cứ, nhưng hiện tại Hoàng giáo bên
kia che chở cho hắn, chúng ta không có cách nào vì San Lạp mà báo thù.” Phương
Minh Ngọc xiết chặt nắm tay, cố ý giả bộ nói. Hồng giáo đã phái người đi qua
mấy trưởng thôn nói chuyện, mấy vị thôn trưởng có chút tin tưởng Ngật Tạng Đạt
Kiệt lạt ma bao che bạn hắn là Trần Thiên Minh, để Trần Thiên Minh không gặp
chuyện gì, làm giả khẩu cung, chiêu này thật ác độc, vô hình chung khiến thôn
dẫn có ý kiến với Ngật Tang Đạt Kiệt, còn lén lút biểu dương Phương Minh Ngọc.

“Nhưng ngày đó Trần Thiên Minh cự tuyệt em.” Diệu Tây kỳ quái nói.

Phương Minh Ngọc lạnh lùng cười: “Diệu Tây, em không hiểu đàn ông rồi, đàn ông
là thế, đưa đến miệng hắn không muốn, hắn là muốn tự mình tìm, như San lạp là
loại cô bé 16 tuổi, khiến hắn nhìn thấy thèm thuồng, hơn nữa em còn đòi tiền
hắn, hắn nghĩ em là loại không đứng đắn, sao hắn muốn lên giường với em chứ.”

Diệu Tây nghe xong không nói gì.

Phương Minh Ngọc thấy Diệu Tây có điểm hoài nghi, vội nói: “Diệu Tây, em sẽ
không nghĩ là anh chứ? Anh biết San Lạp là em họ xa của em, cho nên cũng là em
họ của anh, anh tuyệt đối không làm vậy, hơn nữa, hôm đó anh ở cùng Lạp Đạt
Lạt Ma, không có thời gian ra ngoài. Em không tin, có thể hỏi Lạt Đạt Lạt Ma.”
Phương Minh Ngọc bày tỏ cõi lòng với Diệu Tây, kỳ thực để giấu diếm thời gian
hắn ra ngoài, Lạp Đạt đã nói với bên ngoài thời gian đó Phương Minh Ngọc đang
ở cùng hắn.

Diệu Tây nghe Phương Minh Ngọc nói thế, vội lắc đầu: “Ngọc ca, em không phải
không tin anh, mà chuyện này có điểm kỳ quái.”

Phương Minh Ngọc nói: “Không có gì kì quái cả, đây là chỗ âm hiểm của Trần
Thiên Minh, ẩn giấu rất sâu, may mắn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hắn
không ngờ vì vội vàng rời đi mà đánh rơi số phòng khách sạn, nếu không chú họ
em cũng không tìm được hắn, cũng không tìm được quần của San Lạp.” Phương Minh
Ngọc nghĩ đến cơ thể mê người của San Lạp, lòng không khỏi nhộn nhạo, mấy cô
bé mới lớn thật là có tư vị độc đáo.

“Ngọc ca, anh phải vì San Lạp mà báo thù a!” Diệu Tây ôm chặt Phương Minh
Ngọc, nhỏ giọng nói.

“Đó là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại võ công anh không bằng Trần Thiên
Minh em mau kiếm từ chỗ Lạp Đạt cho anh vài bộ tuyệt học, hay là vài đồ vật
nhanh chóng tăng cường võ công.” Phương Minh Ngọc biết hiện tại võ công mình
kém Trần Thiên Minh, nên muốn kiếm vài bảo vật tăng thực lực.

“Ngọc ca, em sẽ làm hết sức.” Diệu Tây gật đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thiên Minh phải đến phòng Phương Minh Ngọc, hôm
qua Phương Minh Ngọc ở trước mặt mọi người xin giúp hắn, mà mình vội vã đi
cùng Ngật Tang Đạt Kiệt, còn chưa cảm ơn hắn.

“Tôn tiên sinh, hôm qua cảm ơn anh.” Trần Thiên Minh vừa đánh giá căn phòng
của Phương Minh Ngọc vừa nói.

“Trần tiên sinh, anh không cần khách khí, dù gì chúng ta cũng là đồng hương,
tôi lúc nào cũng nhớ điều đó, đồng hương giúp nhau, vậy chả lẽ không được?”
Phương Minh Ngọc chắp tay khách khí nói.

Trần Thiên Minh nói: “Tôn tiên sinh, anh đối với tôi thật tốt, tôi sẽ nhớ
trong lòng, ngày sau, anh có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi Trần Thiên Minh tôi.”

Phương Minh Ngọc cười nói: “Trần tiên sinh, tôi với anh cũng tính là bạn bè,
không cần phải khách sáo như thế, tôi gọi anh là Thiên Minh, anh cứ kêu tôi là
Tôn Hoa, được chứ?”

Trần Thiên Minh gật đầu nói: “Được, chúng ta là bạn, không cần xưng hô khách
khí.” Từ ngày hôm qua Tôn Hoa rút dao tương trợ mình, Trần Thiên Minh đã tin
tưởng thái độ làm người của hắn.

“Thiên Minh, chuyện của anh có điểm kì quặc, vì vậy, chiều qua tôi đến a bá
thôn một chuyến, làm bộ đi mua hàng hóa, sau đó hỏi thăm vài người, phát hiện
ra chút tình huống, đặc biệt có một thôn dân nói buổi tối hôm đó hắn vừa vặn
ngủ dậy, phát hiện một vài tình huống. Nhưng mà, tôi hỏi hắn là thời điểm nào,
hắn cũng không nói, sau đó tôi tiếp tục truy vấn, hắn mới nói cho tôi biết,
nhưng đòi tiền, một vạn đồng.”

“Một vạn đồng?” Trần Thiên Minh kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, tôi lúc đó định cho hắn tiền, một vạn đồng đối với tôi không tính
là gì, nhưng anh không ở cạnh, hắn nói cũng không có nhiều tác dụng, vì vậy
tôi hôm nay sáng sớm tìm anh, nói cho anh tin này, nhưng vừa định tìm anh, thì
anh tới.” Phương Minh Ngọc vui vẻ nói.

“Đi, hắn ở đâu, chúng ta mau tìm hắn.” Trần Thiên Minh sốt ruột nói, khi hắn
nghe được có đầu mối dùng để giải oan, liền hận không thể lập tức đi ngay.

Phương Minh Ngọc lắc đầu nói: “Người kia đi ra ngoài làm việc, hắn nói chiều
nay ở rừng cây chờ chúng tôi, chúng tôi đưa tiền cho hắn, hắn nói tin tức cho
chúng ta.”

“Buổi chiều đi vậy.” Trần Thiên Minh đành nói.

“Chiều tôi qua phòng anh, Thiên Minh tôi bây giờ muốn đi mua chút đồ, bây giờ
phải đi.” Phương Minh Ngọc mừng rỡ, không ngờ Trần Thiên Minh nhận hắn là bạn,
còn tín nhiệm. Xem ra, buổi chiều có thể giết hắn, nghĩ đến việc Hồng giáo bố
trí sát thủ ám sát Trần Thiên Minh chiều nay, trong lòng hắn một trận hưng
phấn.

“Phiền phức anh, tôn hoa, nếu tìm ra hung thủ, tôi mời anh ăn.” Trần Thiên
Minh nói.

Phương Minh Ngọc cười nói: “Không được, ăn chưa đủ, anh phải mời tôi hai bữa,
ha ha.”

Sau đó, Trần Thiên Minh cáo từ Phương Minh Ngọc đi về.

Buổi chiều, Phương Minh Ngọc đúng giờ đi tìm Trần Thiên Minh, hắn đã an bài
tốt nhân thủ, chờ Trần Thiên Minh đi chịu chết :”Thiên Minh, anh chuẩn bị tốt
chưa? Nhớ mang một vạn đồng đó” Phương Minh Ngọc như hình tượng người anh
trai, dặn dò Trần Thiên Minh.

“Mang đủ rồi, anh xem, một vạn đồng ở đây.” Trần Thiên Minh vỗ túi hậu của
mình, nói.

“Người hầu của anh không nên đi theo, nếu không người nọ không chịu nói ra
chân tướng.” Phương Minh Ngọc nói.

“Ừm, bọn họ ở lại đợi tôi về.” Trần Thiên Minh chỉ vào phòng 302 sát vách nói.

“Vậy là tốt rồi, Thiên Minh, anh không cần lo lắng, với võ công hai chúng ta,
người thường không phải đối thủ.” Phương Minh Ngọc vỗ ngực nói.

“Tôi không sợ, đi thôi, Tôn Hoa, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau đi
gặp kẻ kia.” Trần Thiên Minh nói với Phương Minh Ngọc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.